Văn Chân thấy hắn gần gũi với mình, chỉ có cao hứng, nào lại thật sự trách tội hắn. Hắn mười phần nắm chắc đúng mực, đùa Ninh Vân Tấn một lần sau đó đã thu tay lại, thuận tay nhấc chiết tử chưa khô mực trên bàn, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, liền hỏi nói, “Quy định chi tiết cư nhiên nhanh như thế đã nghĩ ra?”
Ninh Vân Tấn một mạch bị hắn ta dần đến tiến thoái lưỡng nan, đành phải nuốt vào trong. Hắn mặc niệm mình đại nhân đại lượng không cùng người nào đó so đo, gật đầu đáp, “Mới vừa nghĩ xong sơ thảo, đang muốn ngày mai trình lên!”
Tuy rằng Ninh Vân Tấn có nội lực vững chắc bản lĩnh bên thân, nhưng dù sao gần đây quá mệt mỏi, trên mặt vẫn là mang theo sắc thái mệt mỏi. Hắn hiện giờ làn da trắng nõn như ngọc, nhìn không ra nửa điểm tỳ vết nào, bởi vậy cũng liền càng lộ ra sắc xanh lúc này phá lệ rõ ràng.
Văn Chân nhìn chỉ thấy sắc xanh kia phá lệ chướng mắt, buông chiết tử xuống dặn dò, “Người dù sao vẫn là bị thương, cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Đa tạ Hoàng thượng quan ái!” Ninh Vân Tấn phát hiện mình chỉ sợ là có huynh hướng M bộc lộ, chỉ cần người khác quá tốt với mình đã cả người không được tự nhiên, cho dù người kia là Văn Chân.
Nếu Văn Chân thế này với mình một chút nữa, chỉ dựa vào hắn ta muốn chút gì kia của mình, mình tuyệt đối sẽ phải tới sóng gió một phen, nhưng mà cố tình người này cho dù có mấy tâm tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thien-ha/1348495/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.