Hoa nở là vô tình...Hoa rơi là hữu ý... Một kiếp người tồn tại, liệu là nhân duyên hay đơn giản chỉ là nghiệt duyên? Một lần đã rơi vào bể khổ, còn có ai có ý định đi lại vào vết xe đổ năm xưa? Một lần rơi vào niềm đau, còn có ai mong muốn nó hiện thân một lần nữa? Đau đớn, tủi nhục, tất cả cứ như thế, hằn sâu vào trong kí ức, đục khoét trong trái tim. Đau...đau đến không thể nào thở nổi. Có lẽ là sự tổn thương này đã ngấm sâu vào da thịt, ăn mòn vào tứ chi, hủy hoại đi sự kiêu ngạo trong tâm hồn của thời niên thiếu.
Hắn là con trưởng, nhưng cả đời cho đến khi chết cũng không hề được nhận lấy một tia thương yêu từ phụ vương. Hắn là con trưởng, nhưng sự chú ý của phụ vương tại sao lại không đặt lên trên người của hắn? Hắn đau... Sau khi chết, không ngờ hắn lại được trọng sinh. Ký ức năm xưa như một lưỡi dao đã khắc thật sâu, thật sâu vào trong trái tim của hắn khiến hắn tổn thương. Nhìn lại những tháng ngày đau khổ, hắn đã thay đổi, chỉ muốn bình bình an an sống qua kiếp này. Nhưng tại sao y lại cứ nhất quyết khiển ý nguyện của hắn phải thay đổi?