Tiểu Dạ - nhân vật chính của truyện, sở hữu một ngoại hình rất đẹp, như một mỹ nữ lạnh lùng trên hình hài của một nam sinh nhất là đôi mắt, đôi mắt đẹp đến mê người, nhưng ẩn sâu trong đó luôn có sự buồn rầu. Gương mặt khiến một người nghĩ Tiểu Dạ như là một kẻ cao ngạo, lạnh lùng, xem thường tất cả. Vì thế cho nên cho tới khi tốt nghiệp trung học mà vẫn chẳng có bạn bè, đi đến đâu cũng bị xiềng xích. Tiểu Dạ luôn phải cô độc, cô độc đến phát sợ, muốn tiếp cận... nhưng lại sợ, sợ cái cảm giác ấy... sợ họ biết được điều mà Dạ luôn che dấu.
Y có quan hệ rất đặc biệt với Tiểu Dạ, một quan hệ cấm đoán, là ba con. Khi Tiểu Dạ vừa sinh ra thì Y đã luôn chăm chú theo dõi từng chút một sự tồn tại của Dạ. Y yêu Dạ say đắm, là tình yêu đối với tình nhân và Dạ cũng không biết vì sao y lại yêu Dạ đến vậy, đó vốn không phải tình yêu nên có trong mối quan hệ này. Từ nhỏ, y đã luôn cưng chiều Tiểu Dạ hết mực, luôn luôn trước tiên phải là Dạ rồi mới đến mẹ. Phương thức mà y dưỡng dục Tiểu Dạ cũng không phải là đối với một đứa con và dạ đã hiểu ra điều đó từ nhỏ. Và trong tiềm thức của Dạ, cậu cũng chưa bao giờ xem y như ba mà đối đãi... Nội tâm dạ cứ thế mà trường thành.
Một cuộc tình cấm đoán, một cuộc tình lạ thường. Y một lòng yêu Tiểu Dạ và Dạ cũng vậy, dù luân lý đạo đức không cho phép... Thượng đế à, cầu xin Ngài không cần tàn nhẫn như vậy, không cần đem tôi ở lại nơi đã bị Ngài lãng quên, để tôi phải khóc…