Đi qua đường nhỏ của Nhạn Môn Quan một con đường người thường ít đi, năm người mười con ngựa khỏe mạnh một đường phóng nhanh, gần năm trăm dặm lộ trình, bọn họ thay ngựa không đổi người, chỉ tốn ba ngày thời gian đã từ Bắc kinh chạy đến Nhạn Môn Quan.
Nếu là Ninh Vân Tấn ở đây có thể nhận ra, người dẫn đầu nọ đúng là Tam hoàng tử Đại Thương Mông Hoặc, ở phía sau hắn một trái một phải phân biệt là Lý Vĩnh và Thanh Thanh. Người vị trí phía sau thân nữa là hai đại hán, trong đó một người đúng là ngày ấy truy kích hắn, giờ phút này trên mặt người nọ còn mang theo một đường vết roi, rõ ràng là bị trừng phạt qua.
Giờ này đã tới gần hoàng hôn, lại có hai khắc là phải đóng cửa cửa thành, nhìn đội ngũ thật dài, Mông Hoặc một ánh mắt, một đại hán khác đã nhảy xuống ngựa, đi đến cạnh viên quan nhỏ ở cửa thành, nhét qua một tiểu nguyên bảo.
Nguyên bảo bạc nặng trịch khiến viên quan nhỏ kia vui vẻ ra mặt, bọn họ ngày thường tuy rằng có thể cướp đoạt được một ít nước luộc, nhưng hào phóng như vậy lại không nhiều lắm, cũng không làm kiểm tra nhiều đã đem đoàn người Mông Hoặc thả ra cửa ải trước tiên. Chờ đến sau khi ra Nhạn Môn Quan, năm người mới nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ không biết chính là tối ngày đó bức tranh tróc nã đã được khoái mã truyền lại đến cửa thành, viên quan nhỏ để cho đám tội phạm truy nã này chạy biết mình phạm vào sai lầm lớn, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thien-ha/1348494/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.