Một vùng trắng xóa.
Bóng dáng ấy đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, ánh sáng chói lóa khiến đôi mắt tôi trở nên nhức nhối.
Cậu ấy ngoảnh lại nhìn, khẽ cười một tiếng.
[Vương Tranh...]
Tôi ngã xuống giường.
[Tiểu Kỳ!]
Tôi vội ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mặt dần tập trung lại, Bạch Quân Thụy đỡ tôi dậy, [Tiểu Kỳ, em tỉnh rồi...?] Giọng nói anh trầm trầm, ngoài sự lo lắng hiển hiện qua hàng lông mày ra, còn có cả sự mệt mỏi nữa.
Tôi thoáng ngỡ ngàng nhìn anh ấy, sau đó gật đầu.
Bạch Quân Thụy đặt đôi tay lên vai tôi, đôi mắt màu đen xoay chuyển, như đang chần chừ gì đó, sau lại như động viên mà nói: [Tiểu Kỳ, em nằm xuống trước đã, anh đi báo bác sĩ tới.]
Tôi giữ lại tay anh, lắc đầu, [Tôi làm sao mà...] Tôi giương mắt nhìn xung quanh.
[Tiểu Kỳ.] Anh ấy khép mắt, vỗ tay tôi, tâm tình như còn đang sợ hãi kể: [Bọn anh không cách nào liên lạc được với em, đến chỗ em ở cũng không thấy, sau đó thì là ở...] Anh ấy chợt dừng lại, tiếp theo như khó chịu nổi mà thoáng cúi đầu.
Tôi nhớ rồi, hình như tôi đã tới tòa nhà trung tâm thành phố.
Từ nơi ấy có thể quan sát được rất xa, nơi đó lại rất cao rất cao, tôi đứng ở tầng trên cùng, lúc nhìn xuống dưới, chỉ có thể thấy cảnh tượng mờ mịt. Tôi vẫn nhớ khi cơn gió lạnh thổi lướt qua mặt tôi, cảm giác ấy lạnh đến tê cóng lại.
Lúc đó tôi đang nghĩ...
Nếu như lại một lần nữa, thời gian liệu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215959/quyen-3-chuong-15-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.