Tôi ngửa đầu, hai mắt nhắm lại.
Dường như đã trôi qua rất lâu, mãi tôi mới mở mắt ra, nhìn những hoa văn trên trần nhà màu trắng kia, thở dài một tiếng, [Thế vì cái gì?]
Vòng tay y ôm siết hông tôi.
Tôi hỏi y: [...bộ dạng thế này, kỳ cục quá. Không phải à?]
Chuyện như thế, thật sự không thể hiểu nổi. Trước đó tôi đã nghĩ đến đủ loại khả năng, nhưng mà chẳng cái nào có vẻ như thích hợp hết.
[Tôi và chú, thật ra không phải là vậy.] Giọng nói của tôi so với trong tưởng tượng lại bình thản đến bất ngờ.
Y chẳng nói câu nào. Tôi giơ tay đẩy y, [Tam thúc, chú đứng dậy đi. Bộ dạng này... nhục nhã lắm.]
Y không nhúc nhích, vòng tay ôm càng thêm chặt, như thể chẳng muốn buông tay.
Tôi đành phải thở dài một tiếng.
[Tam thúc, chú cứ thế này... Chúng ta sao có thể tiếp tục nói chuyện được?]
[Tôi không hề muốn chạy trốn, cũng chẳng có ý oán trách chú. Tôi chỉ là, muốn biết một số chuyện.] Tôi chậm rãi đỡ y dậy. Nhâm Tam gia ngồi cạnh bên tôi trên chiếc sô pha, tay vẫn giữ khư khư cánh tay tôi, khuôn mặt âm tình bất định nhìn tôi, thần sắc phức tạp.
Hai cuốn sổ kia đặt ở trên chiếc bàn thấp trước mặt chúng tôi, tôi liếc nhìn, sau đó cẩn thận cầm lấy chúng.
[Kỳ Kỳ...] Y gọi tôi. Tôi cúi đầu lật giở một quyển trong đó, trang nào cũng viết kín chữ, đan xen lộn xộn, nhưng lại nhất quán.
[Tam thúc, trước giờ tôi vẫn không hiểu.] Tôi như vô thức mà đè thấp giọng: [VÌ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215960/quyen-3-chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.