Trước khi ra khỏi cửa, tôi cầm theo một chiếc áo khoác dài.
Nó là chiếc áo Vương Tranh thường mặc trên người, sáng sớm lúc cậu ra ngoài, có nói ngoài kia trời quang mây tạnh, không cần phải mang theo.
Tôi đem chiếc áo khoác màu trắng gấp lại gọn gàng, đặt vào trong túi.
Cậu ấy sợ lạnh, tôi phải nhớ đem theo cho cậu.
Từ chỗ tôi ở đến bệnh viện xa lắm, tôi đứng một chỗ rất lâu trên giao lộ mới chờ được một chiếc xe. Tôi ôm chặt lấy chiếc áo khoác, chỉ cần cúi đầu xuống, là tràn ngập mùi hương của cậu. Như thể đã lâu lắm rồi mới lại kề cận thế này.
Hôm nay trời ấm lắm, Vương Tranh bảo tối muốn ra ngoài ăn, cậu ấy đã đặt chỗ. Cậu nói với tôi, đồ ăn ở nhà hàng đó rất ngon, chỗ ngồi khó đặt lắm, cậu phải đợi từ nửa tháng trước mới đặt được.
Tôi hỏi cậu, hôm nay là ngày mấy?
Cậu bảo, hôm nay là thứ tư.
Tôi hỏi cậu, đồng hồ đeo tay của cậu đâu?
Câu nói, cũ rồi, đem đổi cái mới.
Hành lang trong bệnh viện rất dài.
[Nạn nhân bị va đập mạnh dẫn đến phổi chảy máu nặng, trên đường tới bệnh viện đã không còn dấu hiệu sinh tồn.]
[Thưa ngài, xin nén bi thương.]
Trước khi cánh cửa kia mở ra, tôi nhớ lại Vương Tranh thuở còn bé, nho nhỏ, hoạt bát, từ xa nhìn lại, giống như một tiểu thiên thần xinh xắn.
Từ lâu lắm rồi, tôi đã thích cậu ấy.
Thích lâu đến nỗi, dần dần hòa thành một phần trong sinh mệnh của mình.
Khi phần tình cảm ấy thật sự rời khỏi sinh mệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215958/quyen-3-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.