Chương trước
Chương sau
“Ngươi chính là kim khoa Trạng Nguyên Tiêu Dật Hiên? Nghe nói ngươi ở thụ phong đại điển rất nổi bật, để ngươi làm Thái phó cho ta xem ra phụ hoàng rất coi trọng ngươi”.

Đã sớm nghe nói phụ hoàng lại cho mình thêm một vị Thái phó, vốn đã có ba lão già mỗi ngày thay phiên gây sức ép, Đông Phương Ninh đã muốn đau đầu không thôi. Trước kia tốt xấu gì còn có vài huynh đệ cùng mình học tập ở thư phòng nhưng hai năm trước phụ hoàng bắt mình học riêng, cho các đại thần đến dạy đỗ theo cách thức của một Thái tử đương triều.

Nghe nói vị Thái phó này trẻ tuổi Đông Phương Ninh có chút mong chờ nhưng sau đó nghe nói hắn vì con đường quan lộ ở Kim loan điện náo động lại sinh tâm chán ghét.

“Hạ quan chính là Tiêu Dật Hiên, từ hôm nay phụ trách dạy Thái tử điện hạ thi từ ca phú”.

“Thi từ ca phú vốn rộng lớn mong Thái phó tận tình chỉ bảo. Hôm nay Thái phó không mặc tang phục mà là triều phục, không lẽ cảm thấy mục đích đã đạt được nên không cần giở trò nữa?”.

“Bẩm Thái tử điện hạ, hạ quan hôm nay là đến nhậm chức Thái phó tức nhiên phải mặc quan phục. Hiếu đạo đối với mẫu thân phải giữ nhưng hạ quan cũng phải giữ lễ nghi cần thiết” cảm giác Thái tử đối với mình có chút ác ý, Dật Hiên phải cung kính trả lời.

“Hiếu đạo với mẫu thân, quả thật buồn cười. Ngươi nghĩ bổn Thái tử không biết đúng không? Kia chẳng qua là một nữ nhân thấp hèn muốn bay lên cao làm phượng hoàng, không biết xấu hổ bò lên giường chủ tử sao xứng đáng được ngươi giữ đạo hiếu”.

“Thái tử, đó là người hạ quan suốt đời này tôn kính nhất, thỉnh Thái tử tự trọng, không nên vũ nhục mẫu thân hạ quan. Dù người là Thái tử cũng đừng trách hạ quan không khách khí” Thái tử châm chọc khiến Dật Hiên nổi giận.

“Ngươi nghĩ bổn Thái tử sợ? Sự thật chính là sự thật, người mẹ đẻ kia của ngươi là kẻ vô liên sĩ, giữ đạo hiếu? Ha ha…loại tiện nhân này không xứng”.

Một mặt lẩm bẩm tức giận: “Tên Tiêu Thái Phó này cho mình là ai? Dám uy hiếp ta, ta muốn xem ngươi không khách khí với ta như thế nào?”.

“Ba” Đông Phương Ninh còn chưa nghĩ xong đã bị người kia ấn xuống bàn đánh xuống, có thể nói đây là lần đầu tiên bị đánh không khỏi xấu hổ hét lớn:

“Lớn mật, ngươi dám đánh bổn Thái tử, ta sẽ sai người đem ngươi ra ngọ môn đánh chết, thả ta ra”

“Ba ba ba” không để ý người dưới thân giãy dụa, Dật Hiên không chút nương tay. Mẫu thân chính là người xinh đẹp thánh thiện nhất trên đời này, bất luận kẻ nào cũng không được phép vũ nhục nàng, cho dù là Thái tử”.

“Aaaaa…ngươi đồ nghịch thần dĩ hạ phạm thượng, mau thả ta ra” chưa bao phải chịu đau đớn, Đông Phương Ninh ra sức muốn phản khán. Rõ ràng ngươi kia chỉ là văn nhân yếu đuối tại sao mình một thân luyện võ nghệ bao năm cũng không làm gì được, cố gắng giang tay ra phía sau đoạt lấy hung khí lại vô tình làm rơi một vật khác xuống đất.

“Cái ngọc bội này…” thị vệ ngoài cửa đột ngột xông vào, ngay từ đầu đã nghe tiếng ồn từ thư phòng phát ra, có cả tiếng quát tháo nhưng Thái tử không có lệnh họ không dám tự tiện xông vào. Đang do dự không biết có nên vào hay không thì trong thư phòng bỗng tĩnh lặng lạ thường.

Thống lĩnh thị vệ xông vào vô cùng hoảng hốt khi thấy Thái tử điện hạ bị Thái phó đại nhân kia ấn xuống bàn cầm thước đánh.

“To gan, mau bắt hắn lại” tả hữu thị vệ xông tới giữ chặt lấy Dật Hiên, hắn mới dần bình tĩnh trở lại. Chính mình quá mức xúc động, dù sao đó cũng là Thái tử một nước. Dật Hiên đối với hành vi vừa rồi cũng không hề hối hận, người sống trên đời có những việc nhất định phải làm cho được, hậu quả ra sao không cần bàn tới. Hắn tin chắc, Hoàng thượng sẽ không vì việc này mà lấy mạng hắn.

“Dừng tay, ai cho phép các ngươi vào? Đều ra ngoài hết cho ta” Đông Phương Ninh chịu đựng đau đớn một tay chống bàn đứng lên quát lớn.

“Thái tử…thuộc hạ tuân lệnh” tất cả thị vệ do dự một lúc liền lui hết ra ngoài.

Tiêu Dật Hiên nhìn Thái tử thất thần, muốn vươn tay ra sau xem vết thương lại không dám, lửa giận trong lòng tiêu tan ít nhiều.

Thái tử trong thâm cung chưa từng gặp qua mẫu thân, nghe lời đồn có ý nghĩ sai lệch cũng không phải lỗi của hắn, huống hồ theo phương diện nào đó lời Thái tử cũng có phần đúng. Dật Hiên bối rồi vì hành động vừa rồi, muốn giải thích lại không biết nói thế nào chỉ thấy Thái tử do dự một chút liền xoay người tựa vào bàn cúi xuống, hai tay nắm chặt.

“Thái tử điện hạ?” Dật Hiên khó hiểu không biết Thái tử là có ý gì.

“Thực xin lỗi, ta không nên vũ nhục mẫu thân của người. Người nếu còn sinh khí, liền đánh tiếp đi”.

“Hạ quan không dám” Dật Hiên không thích ứng kịp với thái độ kì lạ của Thái tử, không lẽ là nghiện bị đòn a.

Đông Phương Ninh lòng thầm mắng: “Không dám? Vậy vừa rồi ngươi làm cái gì hả?”.

“Vậy ý của ngươi là đã đánh xong? Là hết giận?”

“Vâng”

“Tốt lắm, hãy trả lời ta một vấn đề” lại đứng lên, Đông Phương Ninh nhìn chằm chằm Dật Hiên muốn tìm ra dấu vết năm đó.

“Cái ngọc bội này làm sao người có?” cầm lên miếng ngọc bội rớt ở dưới đất hỏi.

Nhìn ngọc bội trong tay Thái tử, Dật Hiên hơi bất ngờ. Bản thân chưa hề mua ngọc bội, hôm nay lúc thay quan phục, Tiểu Hạ từ trong hành lí của mình lấy ra vốn cũng không chú ý mấy.

Hình như là sáu năm trước lần đầu tiên gặp được phụ thân mà có. Khi đó phụ thân to lớn oai phong làm mình vô cùng ngưỡng mộ. Ngọc bội này không phải phụ thân tặng, lúc ấy người đưa mình một lọ thuốc trị thương đến giờ vẫn còn cất giữ. Ngọc bội kia…aaa… Hồi tưởng lại quá khứ, Dật Hiên cúi đầu xấu hổ, ngày đó hình ảnh phụ thân chi phối tâm trí hắn căn bản quên mất còn có một Thái Tử nắm tay hắn trò chuyện.

“Hình như là Thái tử cho ta đấy” Dật Hiên chột dạ trả lời.

“Vì cái gì phải gạt ta, người rõ ràng không phải tên Vân Hiên, hại ta tìm nhiều năm cũng không có kết quả. Hiện tại khó khăn mới gặp lại, người không cho ta biết người là Hiên ca ca còn ra tay đánh ta” Đông Phương Ninh khóe mắt phiến hồng.

Đối với Đông Phương Ninh, Hiên ca ca kia dù mới tiếp xúc ngắn ngủi nhưng đã trở thành người mà nó muốn dựa dẫm ỷ lại. Nguyên nhân không phải chỉ vì Hiên ca ca đã cứu nó mà là…Đông Phương Ninh thân làm Thái tử, mọi hành vi lời nói đều phải cẩn trọng. Thâm cung nào có thân tình, Phụ hoàng thương yêu nhưng luôn tỏ ra nghiêm khắc, trước sau chưa từng ôm mình một cái. Trong trí nhớ mơ hồ có mẫu thân từng ôm ấp. Thân là huynh trưởng cũng là Thái tử, các huynh đệ cung kính xa cách, lòng dạ khó lường, sáu năm trước lâm hiểm cảnh cũng ít nhiều liên quan đến bọn họ. Ngày đó nó được Hiên ca ca ôm trong lòng ngực, thay nó đỡ đao kiếm mà bị thương, đau đớn và sợ hãi nhưng cái ôm đó đã xua tan tất cả, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.

“Lúc đó ta có việc…hơn nữa…Hiện tại ngươi cũng biết Tiêu Tướng quân là phụ thân ta cho nên…” cảm nhận ánh mắt đầy vẻ ỷ lại, Dật Hiên có cảm giác mình đang khi dễ tiểu hài tử, ngượng ngùng giải thích.

“Thái tử không nên tức giận…Người rốt cuộc cũng nhận ra ta rồi đấy. Người xem ngọc bội người tặng ta vẫn giữ gìn cẩn thận” có trời đất biết đây là lần đầu tiên Dật Hiên đeo cái ngọc bội này.

“Không được gọi ta là Thái tử, gọi là Ninh nhi”.

“Ưm…Ninh nhi, trời không còn sớm nên tan học, hạ quan xin cáo lui trước” Không đợi Ninh nhi phản ứng, Dật Hiên co giò chạy mất.

Thị vệ ngoài cửa gặp Thái Phó một thân hốt hoảng bỏ chạy, lòng còn tán thưởng Thái tử anh minh thu phục được cái tên nghịch thần phạm thượng nhưng bọn họ nào ngờ được tình hình trong thư phòng vốn không phải như họ đã nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.