Chương trước
Chương sau
“Bình thường ta dạy các ngươi thế nào, cả một đám nghịch tử. Nhất là ngươi, Tiêu Dật Hi, cảm thấy võ công mình luyện tốt lắm dùng nó đi đánh nhau. Dám đem cả trưởng tử thừa tướng đánh gãy tay, cả Thịnh Hưng lâu cũng bị ngươi phá nát”.

“Ai kêu hắn ngông nghênh, luôn khi dễ muội muội, hôm nay còn ở ngoài phố tuyên bố muội muội sớm muộn cũng là người của hắn” biết lời mình nói không sai nhưng phụ thân tức giận Dật Hi có điểm chột dạ.

Tam ca rất ít khi trở về nhà, Dật Hi vui vẻ lôi kéo Tam ca cùng Ngũ đệ ra ngoài dạo, tức nhiên không thiếu phần cả Tiêu Dật Hiên từ bữa tiệc trung thu luôn chai mặt đeo bám. Đang vui vẻ không ngờ gặp ngay tên trướng mắt Tống Khang-nhi tử của Thừa tướng. Tống Khang kia luôn ghen tị Dật Hi được Thái tử ưu ái, lấy Lục muội ra trêu đùa, thanh danh nữ nhi rất quan trọng, Dật Hi sinh khí mà đánh nhau. Không ngờ tới tên họ Tống kia sớm chuẩn bị nhiều nhân thủ, may mà Đại ca đi ngang qua tiếp ứng mới không thất thủ còn tên kia bị gãy một cánh tay.

“Ngươi còn có mặt mũi nói, một đám đều đứng làm gì? Đều cho ta nằm úp sấp trên bàn” gặp bốn đứa con không biết sai còn cãi bướng, Tiêu Hán Thần cả người bốc hỏa. Bốn đứa con này là của hắn kiêu ngạo nhưng không khỏi lo lắng.

Đứa lớn nhất mặc dù trầm ổn nhưng lại không biết ứng biến, lâm trận giết địch không chỉ cần anh dũng mà còn phải lanh trí. Đứa thứ hai rất hợp ý mình, tâm cơ đều đủ chỉ tiếc thân mình không tốt không thể ra chiến trường. Đứa thứ ba lại không thích luyện võ, chỉ trong chờ vào công danh khoa cử.

Đứa thứ năm còn nhỏ, gặp chuyện luôn xúc động chỉ có đứa thứ tư năm mười tuổi theo Thái tử gặp nạn sau đó luôn chuyên tâm tập võ nghệ, so với Dật Vân có khi còn cao hơn. Hơn nữa Dật Hi từ nhỏ làm Thái tử thư đồng, mưa dầm thấm đất tuổi nhỏ đối với quan trường cũng thuần thục không ít. Thông minh, biết ứng biến lại có ngoại công là Vương gia hậu thuẫn, chỉ cần dẫn dắt đúng hướng, tương lai sau này còn rộng mở hơn mình. Nghĩ đến đây, Tiêu Hán Thần kiên quyết giáo huấn nó một phen.

“Tiêu đại nhân, ngài ở trong này làm gì? Đây là Tiêu gia gia sự, xin ngài mau lui bước” lúc mấy đứa con nghe lời thụ phạt mới chú ý tới khách không mời vẫn đứng đó.

“Phụ thân, Hiên nhi hôm nay cũng cùng bọn họ đánh nhau, Hiên nhi sai rồi nhận thức phạt” Dật Hiên giống như ủy khuất vô cùng nhu thuận.

“Bổn tướng quân sao dám làm bị thương Thái Phó của Thái tử, ngày mai Tiêu đại nhân phải đi gặp Thái tử vẫn là sớm về phòng chuẩn bị” Tiêu Hán Thần đi mở cửa thư phòng, bộ dạng tiễn khách.

“Phụ thân…

“Tiêu đại nhân, mời…” gặp phụ thân ý đã quyết, chính mình lưu lại không thể làm gì, có thể chạy thoát một trận đánh cũng không phải chuyện xấu, Dật Hiên chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Dật Hi vừa mới nằm sấp xuống liền cảm thấy phía sau chợt lạnh nguyên lai là quần đã bị phụ thân kéo xuống

“Ba” Dật Hi đau đến phát run, cắn tay ngăn tiếng rên rỉ, phụ thân lúc đánh ghét nhất là khóc lóc cầu xin tha thứ, càng khóc nháo, phụ thân xuống tay lại càng nặng.

“Ba ba ba…” rất lâu không bị đánh, phụ thân tuy nghiêm khắc nhưng trừ phi gây đại họa cũng không động tới gậy gộc.

“Ba ba ba…” đau đớn lan toả, chân bũn rũn mà phụ thân không hề có ý định dừng tay. Trước kia mỗi lần bị đánh đều nêu rõ số lượng, tự mình điểm số nay cái gì cũng không thiệt làm Dật Hi sợ hãi.

“Ba ba ba…” roi đột ngột dừng lại, Dật Hi rốt cuộc kiên trì không nỗi ngã nhào xuống đất thở dốc, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả khuôn mặt. Tiêu Hán Thần nhìn đứa con bộ dáng đáng thương cũng nguôi giận hơn phân nữa, cầm gậy quay sang đứa con lớn Tiêu Dật Vân.

Dật Vân cuống quýt, biết rõ nên chủ động thoát quần nhưng mình đã hơn hai mươi tuổi lại trước mặt các đệ đệ thật sự thẹn thùng. Còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, phía sau đã mát lạnh, phụ thân trực tiếp thay hắn động thủ còn nhắc nhở:

“Ngươi là Đại ca phải làm gương cho các đệ đệ, có trách nhiệm quản giáo chúng chứ không phải dung túng chúng gây họa. Ba mươi roi, chính mình điểm số”.

“Ba ba ba…” nắm chặt cạnh bàn cố sức thừa nhận cơn đau cùng giữ vững tinh thần để điểm số. Vất vả đếm tới ba mươi, Dật Vân cả người vô lực, phía sau xem chừng đã bong da tróc thịt vẫn phải cố gắng đứng vững, hướng phụ thân nhận sai tạ phạt.

“Bọn chúng một đứa ba mươi roi, ngươi là Đại ca tự mình động thủ, đừng nghĩ tới chuyện thủ hạ lưu tình, ta cũng không ngại chính mình động thủ” chịu đựng đau đớn phía sau tiếp nhận gia pháp, Dật Vân cười khổ: lúc động thủ đánh người, chúng đau hắn cũng không sống khá giả. Phụ thân ngay bên cạnh nhìn, Dật Vân không dám trì hoãn, xoay người đến gần Tam đệ Dật Túc.

Gậy gộc toàn lực đánh xuống, Dật Túc kêu thảm, Dật Vân cũng thay Tam đệ điểm số: “Một”

Trong nhà trừ bỏ Nhị ca Dật Phong chính mình ít bị đánh nhất. Phụ thân luôn lạnh lùng, ít quan tâm, chính mình lại không cùng người luyện võ nghê cho nên trừ bỏ ngẫu nhiên như hôm nay theo Tứ đệ gây họa cũng không có lý do gì bị giáo huấn.

Chịu đựng đau đớn không ngừng vung gậy, nhìn nhà mình Tam đệ kêu thảm, Dật Vân không đơn giản là đau lòng mà còn có một chút cảm giác khó tả. Chính mẫu thân người này làm mình tuổi nhỏ mất mẫu thân, dung nhan của người còn chưa được nhìn thấy chỉ có thể tưởng tượng qua các bức họa. Ba mươi roi thời gian không dài nhưng đối với trong lòng rối loạn thật khó phân định.

Đếm xong ba mươi roi, Dật Vân trực tiếp đi đến Ngũ đệ Dật Hồng

“Ba….aaaa….” Dật Hồng vốn không can đảm như các ca ca cố nhịn kêu la,  thật may mắn là Đại ca động thủ, nếu là phụ thân không biết làm sao vượt qua. Kỳ thật Tiêu Hán Thần bắt đứa con lớn nhất động thủ, một là muốn bức hắn có trách nhiệm quản giáo đệ đệ, hai là biết nó xuống tay không nặng, cố ý thả lỏng cho bọn chúng.

Vất vả đánh xong ba mươi roi, Dật Vân cung kính dâng gia pháp trả lại cho phụ thân.

“Vẫn còn một đứa”

Phụ thân chỉ đến Tứ đệ đang quỳ dưới đất, Dật Vân cả kinh: “Phụ thân, Tứ đệ đã chịu không ít roi sao chịu nỗi thêm ba mươi roi”.

“Ngươi muốn ta tự mình động thủ?” phụ thân uy hiếp, Dật Vân đành phải động thủ.

Mới đánh năm roi, phụ thân đã đoạt lấy roi toàn lực đánh xuống, làn da mỏng manh vỡ ra tạo miệng vết thương dữ dội.

“Điểm số”

“Sáu” năm roi vừa rồi Đại ca đánh so với phụ thân dễ chịu hơn nhiều, nguyên lai phụ thân phát hiện Đại ca nương tay liền trực tiếp động thủ, một roi đau chết người.

Ba…điểm số” Dật Hi phát run, phụ thân ý từ là đánh lại từ đầu, không dám chậm trễ hô to: “Một”.

“Ba…hai…ba…bốn…ba…” thanh âm cứ nhỏ dần đến mức không còn nữa, Tiêu Hán Thần biết nhi tử chống đỡ không được nữa cũng không làm khó bắt nó điểm số, kiểm soát lực đạo phát ra.

Dìu dắt nhau ra khỏi thư phòng, cả bọn thở phào nhẹ nhỏm, trận giáo huấn cuối cùng cũng vượt qua, không ai chú ý đến một người ngồi vắt vẻo trên nóc nhà quan sát từ lâu.

Thẳng đến bốn người rời đi lại nghe Dật Hi hướng Đại ca oán trách sao đến lượt mình lại làm phụ thân phát hiện để bị phạt nặng hơn. Dật Hiên chua sót thở dài, cúi đầu nhìn thoáng thư phòng bị mái ngói che khuất, đứng dậy nhẹ nhàng ly khai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.