“Theo lời của Thống lĩnh, bọn họ không những không có tội mà còn có công?” – Tiêu Hán Thần chau mày hỏi.
“Thuộc hạ không có ý này, thuộc hạ chỉ nghĩ tội của họ không đến mức phải chết, mong Tướng quân pháp ngoại khai ân.”
“Ngươi không cần nói nữa, quân kỷ Tiêu gia quân ta không phải dựa vào pháp ngoại khai ân để giữ gìn.”
Dật Hiên đứng ở một bên nghe đủ, chậm rãi đi đến phía trước chúng thủ vệ quỳ xuống.
“Tướng quân, chuyện này không phải lỗi của họ, lúc ấy là Dật Hiên giả truyền quân lệnh bảo họ mở cổng thành. Chúng thủ vệ chỉ sai ở chỗ không phân biệt được thật giả, quả thật tội không đáng chết. Tướng quân muốn trách tội xin hãy trách tội một mình Dật Hiên.
Thấy Dật Hiên kia rốt cục bước ra, Tiêu Hán Thần khẽ nhếch khoé miệng thầm mắng: “Tiểu tử ngươi đợi ta nói hết nửa ngày mới chịu ra mặt, đường ta đã trải sẵn cho ngươi, phía trước nên đi tiếp thế nào phải trông chờ vào chính bản thân ngươi vậy.”
“Tiêu đại nhân là Thái Phó còn là thị vệ của Thái Tử, Tiêu mỗ sao có tư cách trách phạt!”
“Tướng quân quá lời, Dật Hiên thân ở trong quân làm thị vệ của Thái Tử, thị vệ đương nhiên cũng chịu Tiêu gia quân quản hạt. Dật Hiên phạm vào quân pháp nên theo quân pháp xử trí.”
Khẽ cười, Dật Hiên tiếp tục nói: “Mặc kệ nói thế nào, trận chiến này Dật Hiên cũng lập được công lớn. Tiêu gia quân quân kỷ nghiêm minh, có công tất thưởng, có sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156094/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.