Úc Thụy từ học đường đi ra, Ngụy Thừa An giận dỗi cả một buổi chiều, cũng không biết tại sao, mặc cho ai nói chuyện với hắn cũng đều không để ý tới, tan học liền mất hút. Thời Việt đẩy hắn ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: “Theo ta thấy, thiếu gia vẫn nên cách xa Ngụy tam gia ra, người này đầu óc nhất định có vấn đề, nói phong lại thành vũ.” Úc Thụy bật cười: “Hắn tốt xấu gì cũng là một thiếu gia, khó tránh khỏi có vài phần sĩ diện, hắn mà nghe được ngươi nói như vậy, không chừng sẽ nổi điên.” Thời Việt vừa nghĩ tới bộ dáng Ngụy Thừa An nổi điên, quả thật rất buồn cười, nhưng nghĩ như vậy hình như không được phúc hậu lắm. Khi nói chuyện hạ nhân đã chuẩn bị xong xe ngựa, đang chờ Úc Thụy lên xe về nhà, Thời Việt còn chưa kịp dìu hắn lên xe, bỗng nghe thấy tiếng nói: “Này, ngươi là thiếu gia Đường gia sao?” Úc Thụy nhìn sang, cạnh xe ngựa có người, quần áo ăn diện cực kỳ xa hoa, nói ra thì có chút không phải nhưng thật giống một thổ viên ngoại ở nông thôn lên, cưỡi con ngựa cao to, cho dù chưa đứng xuống cũng biết vóc người khá cao. Thân hắn hình cao lớn như vậy, rõ ràng là con nhà võ, khuôn mặt giống như được chạm khắc, chỉnh tề đoan chính. Người nọ không đầu không đuôi nói một câu, có vẻ không lễ phép, công tử nhà ai lại hỏi không đầu không đuôi như vậy. Hắn thấy Úc Thụy không trả lời, tiếp tục nói: “Là người què à, chẳng lẽ không phải họ Đường sao? Trong kinh thành không thể có nhiều người què như vậy mới đúng.” Thời Việt trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi nói chuyện với ai.” Người nọ trừng mắt nhìn lại: “Đương nhiên là nói chuyện với hắn, chẳng lẽ nơi này còn có người què khác sao?” Thời Việt vừa muốn mở miệng, Úc Thụy đã lên tiếng: “Ta họ Đường, không biết vị công tử này tìm ta có chuyện gì?” Người nọ cười nói: “Quả nhiên không tìm lầm, không uổng công ta vào kinh thành.” Hắn nói xong, bỗng nhiên hạ thấp người, nhảy xuống ngựa, dường như đang đánh giá nhìn nhìn Úc Thụy, nói: “Gầy thế, tay chân sao nhỏ vậy.” Hắn nói xong, lại tiếp lời: “Ta gọi Mộ Chẩn, chúng ta không nên nói ở chỗ này, ta vẫn luôn muốn xem tửu quán ở kinh thành, không bằng chúng ta đến đó đi.” Hắn tự quyết định, sau đó đẩy Thời Việt ra, đỡ lấy xe lăn của Úc Thụy, Thời Việt không nghĩ tới lực tay của hắn lại lớn như vậy, bị đẩy thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, cái người tên Mộ Chẩn kia đã đẩy thiếu gia đi rồi. Thời Việt nhanh chóng đuổi theo nói: “Thiếu gia nhà ta tan học phải về nhà, người này sao lại lỗ mãng như thế!” Mộ Chẩn lại chỉ đáp: “Sẽ không mất nhiều thời gian, ta ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, chỉ vì muốn gặp trưởng tử Đường gia, chẳng lẽ còn phải đứng cách người ở ngoài ngàn dặm sao?” Úc Thụy quay đầu nói với Thời Việt: “Không sao đâu, ngươi để những người khác đi về trước, cũng báo cáo lại cho lão gia.” Thời Việt không còn cách nào khác, chỉ đành quay đầu lại nói với hạ nhân, sau đó xoay người đi cùng, vóc người Mộ Chẩn cao lớn, đi cũng nhanh, suýt chút nữa mất dấu. Bỗng nhiên Mộ Chẩn quay đầu lại nói với Thời Việt: “Con ngựa kia của ta, ngươi giúp ta dắt đi, nhỡ bị mất thì sao, đây chính là thiên lý mã đó.” Thời Việt cảm thấy người này rất lạ, nói chuyện cũng quái gở, hơn nữa bình thường cho dù là thiếu gia nhà ai, cũng không nên chẳng hiểu thế sự như thế, sai bảo hạ nhân nhà người khác như hạ nhân nhà mình. Bọn họ đến tửu quán, tiểu nhị vừa thấy bọn họ ăn diện, cười toe toét dẫn đường, Mộ Chẩn nói: “Dẫn ta đến phòng trống, có không?” Tiểu nhị kia nghe xong sửng sốt một lát mới hiểu ra vị công tử này nói chính là nhã gian, vội vàng gật gật đầu: “Có có, mời ngài lên lầu hai.” “Ở lầu hai?” Mộ Chẩn nghe xong nhăn nhíu lông mày, lại nhìn Úc Thụy, hình như đang suy nghĩ chân Úc Thụy không đi được, lên lầu hai thế nào, Úc Thụy còn chưa kịp nói, Mộ Chẩn đã xách cổ áo hắn lên. Úc Thụy hoảng sợ, Thời Việt lại càng hoảng sợ. Mộ Chẩn xách hắn lên, thoải mái giống như đang xách một con gà, “đăng đăng đăng” vài bước đã lên lầu, Thời Việt nhìn ngây ngốc, nửa ngày sau mới mang xe lăn đuổi theo. Tiểu nhị mở cửa nhã gian lầu hai, để cho bọn họ ngồi vào, Mộ Chẩn đặt Úc Thụy ngồi ở một bên bàn, còn hắn đi qua ngồi bên kia. Mộ Chẩn vừa nhíu mày vừa chăm chú nhìn thẻ bài viết tên đồ ăn, Úc Thụy thở không ra hơi, người này hình như không biết chữ, cầm bài tử quay tới quay lui, còn ra vẻ nghiêm túc chọn lựa. May mắn Úc Thụy gia giáo nề nếp, hơn nữa chê cười người khác như vậy cũng không phúc hậu lắm. Tiểu nhị kia cũng không dám cười, chợt nghe thổ viên ngoại quát: “Đồ ăn nhiều như vậy, mỗi món đều mang lên một phần là được, nếu ăn ngon thì sẽ gọi nữa.” Úc Thụy nghe hắn nói như vậy, thật sự phù hợp với một thân ăn diện của Mộ Chẩn. Mộ Chẩn thấy tiểu nhị sững sờ, còn tưởng rằng nó khinh mình không có tiền, cũng không biết từ chỗ nào móc ra một túi đồ vật, vỗ lên trên bàn, ánh mắt tiểu nhị sáng quắc, là một bao vàng lá. Tiểu nhị cứ nhìn thấy tiền thì mọi chuyện đều dễ nói, cười toe lui ra. Úc Thụy cúi đầu nhìn bao vàng lá trên bàn, chẳng qua mắt không sáng quắc, mà là nhận thấy lực tay Mộ Chẩn thật không nhỏ, chỉ vỗ nhẹ một cái, vàng lá đều cắm hết vào trong bàn. Chờ đồ ăn bưng hết lên, Úc Thụy mở lời: “Không biết Mộ công tử tìm ta có chuyện gì quan trọng?” Mộ Chẩn cười nói: “Không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua ta thường xuyên nghe thấy đại danh của ngươi, muốn đến đây nhìn một cái.” May là Úc Thụy khéo léo, nghe hắn nói như vậy cũng không thấy gì, thế nhưng đối phương lại bất giác xấu hổ, tiếp lời: “Ta cũng giống với ngươi, cũng bị cha tìm về, chẳng qua trên ta còn có ca ca, bình thường ai thấy ta cũng đều cung kính, chẳng qua sau lưng lại nói xấu ta, ta nghe thấy đại danh của ngươi, nghe người khác nói ngươi thật bất phàm, cho nên cảm thấy kính nể ngươi, đặc biệt đến kinh thành chỉ vì muốn nhìn ngươi một cái xem rốt cuộc là có hình dạng như thế nào.” Thời Việt ở đằng sau quay đầu xem thường, chẳng qua Mộ Chẩn không phát hiện mà thôi, cũng không biết là nhà nào nuôi được ra thiếu gia như thế này, tất cả mọi thứ đều không giống người bình thường, chỉ vì chuyện này, nghe hắn nói là ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành, đến nơi cũng không dễ dàng. Úc Thụy cười nói: “Mộ công tử không phải người Trung Nguyên đi.” Mộ Chẩn sửng sốt một chút, hỏi: “Chẳng lẽ trung nguyên không có họ Mộ? Ta còn cố ý tìm một tiên sinh viết chữ viết tên cho ta a.” Úc Thụy ho khan một tiếng, che dấu tiếng cười suýt nữa bật ra: “Không phải là họ công tử có vấn đề, mà là tác phong ngươi nói chuyện làm việc, không giống như là người Trung Nguyên.” Lúc này Mộ Chẩn mới cười nói: “Ngươi thật là lợi hại, điều này cũng nhìn ra được, trách không được có thể vững vững vàng vàng ở trong Đường gia, nếu ta lợi hại bằng một nửa ngươi, không chừng sẽ chẳng còn ai nói xấu nữa.” Mộ Chẩn kia nói rất nhiều, hơn nữa người khác không tiếp chuyện hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, lại tự mình nói liên miên, chuyện từ quan ngoại đi như thế nào đến kinh thành ra làm sao rồi trên đường trải qua những gì đều đem ra nói hết. Lúc hắn kể Úc Thụy cũng không thể chen miệng vào, Thời Việt thấy không còn sớm nữa, mấy lần nhắc nhở Mộ Chẩn, nhưng Mộ Chẩn này tựa như thần kinh thô bẩm sinh, Thời Việt mấy lần nói uyển chuyển hắn đều không hiểu. Đang lúc nói chuyện, cửa nhã gian bị gõ, tiểu nhị đẩy cửa ra nói: “Hai vị đại gia, có người tìm.” Úc Thụy hỏi: “Là ai?” Tiểu nhị đáp: “Không biết là ai, chỉ nói tìm Đường thiếu gia, ở nhã gian bên cạnh.” Mộ Chẩn hỏi: “Có người tìm ngươi? Không sao không sao, ngươi đi xem đi, ta ở đây chờ cũng được, dù sao cũng không có việc gì để làm.” Thời Việt vội vàng xen mồm: “Thiếu gia, không còn sớm nữa, người không trở về lão gia sẽ trách tội, không bằng hôm nay về trước, nếu Mộ công tử thích, hôm nào lại gặp cũng được.” Úc Thụy nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu Mộ huynh cảm thấy hợp ý, ngày khác lại gặp cũng được.” Mộ Chẩn có chút thất vọng, nói: “Nếu như vậy, cũng không có cách nào khác, không bằng luôn ngày mai đi, ngày mai ngươi tan học ta chờ ngươi ở ngoài cửa.” Úc Thụy hơi nghẹn, qua loa đáp ứng: “Nếu đến lúc đó Mộ huynh không có chuyện gì, ta rất vui lòng tiếp chuyện.” Thời Việt nhanh chóng đẩy Úc Thụy ra khỏi nhã gian, cũng không biết ai tìm thiếu gia. Thời Việt chưa gõ cửa, bên trong đã có người mở cửa ra, Thời Việt nhất thời sửng sốt, là Kiều Tương. Kiều Tương thấy bọn họ, nói: “Lão gia đang ở bên trong, mời thiếu gia vào.” Úc Thụy cũng không nghĩ tới Đường Kính lại đến đây, có vẻ do hắn trở về quá muộn, nhưng hắn cũng không thể ngờ, Đường Kính vì chuyện này mà đích thân đến tửu quán. Kiều Tương đẩy Úc Thụy vào, trên bàn đã bày đồ ăn, nhưng chưa hề được động đến. Kiều Tương đỡ Úc Thụy đến bên cạnh bàn, sau đó lui ra ngoài, Thời Việt cũng theo ra, cửa lấp tức đóng lại. Mới vừa rồi Úc Thụy cùng Mộ Chẩn uống hai chén rượu, Mộ Chẩn không phải người Trung Nguyên, vóc người rất cao lớn, tửu lượng cũng cao, uống rượu cứ như uống nước lã, Úc Thụy đương nhiên không thể so với hắn. Nhưng Mộ Chẩn không biết hắn không uống được rượu, cứ liên tiếp mời hắn uống, Úc Thụy từ chối, Mộ Chẩn lại cảm thấy đối phương ghét bỏ mình, còn nói ở chỗ của bọn họ không uống rượu chính là không có nghĩa khí, khiến cho Úc Thụy không chối từ được nữa. Lúc này ngược lại Úc Thụy rất muốn cảm ơn Mộ Chẩn, uống hai chén rượu, đầu óc hắn đã hơi ngây ngất, vừa lúc đỡ phải xấu hổ khi gặp Đường Kính. Trong nhã gian cực kỳ an tĩnh, Úc Thụy gọi một tiếng “Phụ thân”, Đường Kính chỉ “Ừ” một tiếng, nửa ngày sau mới hỏi: “Uống rượu sao? Ăn cơm chưa?” Úc Thụy gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, đáp: “Dạ, uống một ít, còn chưa ăn gì.” Đường Kính nói: “Thân mình ngươi không khỏe, trước khi uống rượu phải ăn vài thứ lót dạ, nhỡ có chỗ nào không thoải mái thì sao.” Úc Thụy yên lặng trong chốc lát, cũng không biết lời này của Đường Kính là có ý gì, chẳng lẽ đang quan tâm hắn sao, đành phải trả lời: “Dạ.” Đường Kính nói: “Vừa lúc hôm nay ta cũng ở bên ngoài, nếu ngươi chưa ăn thì cùng dùng đi.” Mặc dù khuôn mặt Úc Thụy giả vở như rất lạnh nhạt, nhưng đến lúc hắn thật sự ở cùng Đường Kính, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ, không tránh khỏi bỗng nhiên xấu hổ, trên mặt phát sốt, trong lòng lại không biết có cảm giác gì, tóm lại vô cùng phức tạp. Úc Thụy ứng thanh, cầm lấy chiếc đũa dùng bữa, quy củ của Đường gia là trong lúc ăn thì không được nói, thế nên lúc dùng bữa đương nhiên chẳng ai nói câu nào. Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Úc Thụy uống chút rượu, cảm giác không muốn ăn, trong dạ dày nóng cháy, chỉ đành làm bộ gắp hai cái. Đường Kính hình như nhìn ra cái gì, hỏi: “Không thoải mái?” Nói xong vươn tay sờ trán Úc Thụy, đầu óc Úc Thụy do tác dụng của rượu, choáng choáng, suy nghĩ cũng chậm hơn bình thường, hắn theo bản năng ngả ra một chút, né tránh tay Đường Kính, lúc này mới cảm thấy không ổn. Tay Đường Kính tay không chạm được đến trán Úc Thụy, giữ nguyên tư thế một lúc, rồi lại thực tự nhiên hạ tay xuống, cũng không nói gì. Úc Thụy đành phải nói: “Không… Không sao, chỉ là nhi tử uống chút rượu, thấy hơi say.” Đường Kính nói: “Bây giờ không ăn vào cũng không sao, đợi lát nữa bảo phòng bếp làm chút thức ăn là được.” Úc Thụy gật gật đầu, sau đó không tìm được đề tài để ứng phó nữa, Đường Kính cũng chưa ăn được gì đã đặt đũa xuống, gọi Thời Việt cùng Kiều Tương, tính tiền, chuẩn bị đi xuống lầu. Đến đầu cầu thang, Đường Kính khom lưng xuống, ôm lấy Úc Thụy, kỳ thật Úc Thụy đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị hoảng sợ, toàn thân cứng đơ, tựa hồ không nghĩ tới Đường Kính đột nhiên làm vậy. Đường Kính cũng cảm giác được người trong ngực cứng ngắc, hơn nữa đối phương còn tận lực không muốn đụng tới mình, điều này làm cho lòng Đường Kính không thoải mái mà cũng chẳng biết tại sao, cố ý thả lỏng tay làm như không giữ chắc người. Úc Thụy “A” một tiếng, theo bản năng vươn tay bắt lấy vạt áo trước của Đường Kính, lúc này Đường Kính mới vừa lòng, tay cứ giữ như vậy không nhanh không chậm đi xuống dưới. Xuống dưới lầu, cũng không buông Úc Thụy, vẫn ôm như vậy ra khỏi tửu quan, có hạ nhân đánh xe ngựa lại gần, thỉnh lão gia lên xe, Đường Kính bước lên xe, vào trong, lúc này mới buông Úc Thụy ra, để hắn ngồi xuống. Lần này Đường Kính không hề ra ngoài kỵ mã, mà ngồi ở bên cạnh, nói: “Nếu ngươi mệt mỏi, ngủ một lát cũng được.” Úc Thụy đang xấu hổ không biết làm thế nào, liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hắn ngả đầu dựa vào vách xe, vốn định chỉ giả vờ, chẳng qua xe cứ lắc lư lắc lư, qua một lúc lại thành ngủ thật. Đường Kính nghe hô hấp hắn trở nên vững vàng, đầu dựa vào trên vách xe. Xe ngựa xóc nảy một chút, Đường Kính vươn tay qua, nhẹ nhàng đỡ đầu Úc Thụy đặt trên vai mình, y có thể cảm giác được hơi thở cực nóng của Úc Thụy, có lẽ là do uống rượu, có chút nóng, lại có chút gấp, quét qua cổ Đường Kính. Đường Kính nghiêng mặt sang, cúi đầu nhìn Úc Thụy. Khuôn mặt Úc Thụy rất đẹp, cái cằm thon thon cũng không làm người ta cảm thấy quá nhọn, khí chất thanh tú, lại lộ ra thông minh, cũng không quá gầy yếu. Đường Kính nghiêng đầu nhìn, có lẽ động tác này có chút khó khăn, lại không nỡ rời mắt đi. Đường Kính giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt đôi mắt Úc Thụy. Úc Thụy đang ngủ say, không hề tỉnh lại, chỉ cảm giác bị quấy nhiễu, lông mi run run, quét qua lòng bàn tay Đường Kính, có chút ngứa. Trong lòng Đường Kính trầm xuống, ánh mắt cũng thay đổi, y nhanh chóng quay đầu qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn hắn nữa. Y dường như vẫn còn cảm giác được luồng tê dại lúc lông mi Úc Thụy quét qua lòng bàn tay mình, xuyên qua bàn tay Đường Kính, quét vào trong lòng, hô hấp Đường Kính nhanh chóng trở nên nặng nề. Đường Kính cảm thấy, sự lãnh đạm nhiều năm mời luyện ra được của y, thế mà lại thua ở trong tay một người thoạt nhìn chẳng có gì thu hút. Đường Kính nhìn bên ngoài, thở hắt ra, mua dây buộc mình cũng không hơn gì thế này. Không lâu sau, tiếng Kiều Tương ở bên ngoài vang lên: “Lão gia, đến rồi.” Đường Kính sai người vén mành lên, Úc Thụy còn đang ngủ, sắc trời đã tối đen, gió có chút lạnh, y bọc Úc Thụy trong áo choàng chắn gió, sau đó mới ôm Úc Thụy xuống xe. Trước mắt là một tòa đại viện, nhưng không phải Đường gia, trước cửa có vài phú thương quần áo lụa là đang đứng, một đám cười tủm tỉm nhìn Đường Kính. Thấy Đường Kính lại gần, nhanh chóng bước lên trước thỉnh an, sau đó nhóm phú thương cảm thấy rất bất ngờ, không chỉ có mình Đường Kính đến đây, mà trong ngực còn ôm theo một tiểu công tử đang say ngủ. Những người này đều là quản sự của Đường gia, cũng coi như có uy tín danh dự, tin tức lại cực kỳ linh thông, đã sớm biết Đường gia có một trưởng tử, hơn nữa còn nghe đồn người này vô cùng thông tuệ, làm Đường Kính hết sức yêu thích a. Hiện giờ nhìn thấy, mặc dù tiểu công tử kia quay mặt vào trong, nằm trong ngực Đường Kính không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua sườn mặt cũng khiến người ta giật mình, bộ dáng đúng là bất phàm, lại được Đường Kính ôm vào trong ngực, bọn họ nào đã nhìn thấy Đường Kính hầu hạ người khác bao giờ? Từ đó liền càng xác định, trưởng tử này thật sự rất khó lường. Mấy người lăn lộn buôn bán trong kinh thành lại ăn nên làm ra, tự nhiên hiểu được sát ngôn quan sắc, thấy Úc Thụy đang ngủ, liền nhẹ giọng nói: “Tứ gia đã đến, mau vào bên trong, chắc là thiếu gia mệt nhọc, phòng ở đã chuẩn bị xong xuôi, vào trong nghỉ ngơi vào trong nghỉ ngơi.” Đường Kính gật gật đầu, cũng sợ đánh thức Úc Thụy, nên không nói chuyện, các phú thương đích thân dẫn Đường Kính đi vào bên trong. Trong viện đã quét dọn sạch sẽ, hạ nhân nha đầu cũng được điều đến đầy đủ, người nào cũng đứng khoanh tay nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chờ Đường Kính ôm Úc Thụy vào phòng xong, mấy phú thương kia mới dặn này bọn nha hoàn tiểu tư mấy câu, bảo bọn hắn hầu hạ Đường tứ gia thật tốt, đừng để chậm trễ, nếu Đường tứ gia có một chút không hài lòng, cẩn thận bị lột một tầng da. Đường Kính đặt Úc Thụy lên giường, còn chưa thẳng người dậy, đúng lúc Úc Thụy hé mắt ra, chẳng qua hình như còn chưa tỉnh hẳn, ánh mắt có chút mê mang, chằm chằm nhìn thẳng vào Đường Kính, nhưng không có tiêu cự, môi còn hơi hé mở, Đường Kính thoáng nhìn thấy đầu lưỡi như ẩn như hiện của đối phương. Đường Kính phủ trên người Úc Thụy, hai tay đặt bên tai hắn, nhìn từ góc độ kia, vừa vặn có thể thấy cổ áo hơi mở của Úc Thụy, hồng ngân trên xương quai xanh tinh xảo đã gần tan hết. Đường Kính khép hờ mắt, Úc Thụy cứ như vậy chuyên chú nhìn mình, y đương nhiên biết đối phương chưa tỉnh ngủ, một tay Đường Kính vẫn cứ vẫn duy trì tư thế chống đỡ thân thể bên tai Úc Thụy, tay kia nâng lên, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dán trên khuôn mặt Úc Thụy thuận xuống. Úc Thụy hơi hé miệng, đầu lưỡi ló ra, hình như thấy khát, liếm liếm môi trên, lại bị Đường Kính làm trên mặt ngứa ngáy, trong mũi hừ nhẹ một tiếng. Đường Kính ngừng thở rồi, bàn tay theo hai má Úc Thụy trượt xuống, đột nhiên nắm lấy cằm hắn. Lực trên tay y cũng không lớn, Úc Thụy “Ân” một tiếng, đột nhiên tỉnh táo lại, mở to hai mắt nhìn người phía trên. Động tác của Đường Kính ngược lại rất rõ ràng, chỉ nhìn thoáng qua Úc Thụy một lần, sau đó bật dậy đi ra ngoài. Đường Úc Thụy nằm trên giường, nửa ngày mới hoàn hồn, tim của hắn nhảy lên thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong nháy mắt ấy, hắn thật sự cho rằng Đường Kính sẽ hôn xuống. Úc Thụy nghĩ đến đây, đột nhiên vươn tay kéo chăn bên cạnh, trùm lên người, cả mặt mũi cũng bị che kín, chợt nghe thấy có âm thanh Thời Việt hỏi: “Thiếu gia? Ngài không thoải mái sao?” Lúc này Úc Thụy mới hé chăn ra, nói: “Không có việc gì.” Một lát sau có nha hoàn tiến vào hầu hạ, nói: “Lão gia bày yến trong hoa viên, Đường tứ gia đã tới rồi, hỏi Đường thiếu gia có muốn qua không, nếu mệt mỏi thì không cần đến cũng được.” Úc Thụy lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, tự nhiên không muốn đi, đáp: “Làm phiền truyền lời lại, nói hôm nay ta mệt mỏi, ngày khác lại tới bái phỏng.” Nha hoàn kia đi ra, không bao lâu sau lại tiến vào, hỏi Úc Thụy có muốn rửa mặt rồi mới đi ngủ hay không, Úc Thụy gật đầu, sau đó có bốn năm nha đầu cầm chậu, bố khăn sạch sẽ cùng quần áo tắm rửa đi tới, hầu hạ Úc Thụy chu đáo, không hề dám phạm phải sai lầm nào. Ngoại gian có tiểu tư trực đêm, nội gian có nha hoàn hầu hạ, Thời Việt cũng không cần hầu hạ, để hắn sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Cả đêm Úc Thụy không thể ngủ ngon, dù sao nơi này cũng không phải Úc Hề viên, hơn nữa cũng không biết Đường Kính muốn mang hắn theo làm gì. Trước hừng đông đã có người bưng các loại đồ vật cần thiết, chuẩn bị hầu hạ Úc Thụy rời giường. Úc Thụy ngồi dậy, Thời Việt đỡ hắn ngồi lên xe lăn, lập tức có nha đầu dẫn đường đi dùng điểm tâm. Lúc Úc Thụy đến Đường Kính đã ở đó, trên bàn có bốn năm người, Úc Thụy cũng không nhận ra, thế nhưng nhìn cách ăn mặc thì biết không phải là nhân vật tầm thường. Những người kia thấy Úc Thụy, đều đứng dậy chào hỏi, bởi vì Úc Thụy không quen bọn họ, những người này đều nói qua tính danh một lượt. Úc Thụy nghe xong có chút ấn tượng, những người này đều là người đời trước hắn không có khả năng gặp mặt, Mạnh quản sự. Đời trước Úc Thụy cũng là trưởng tử con nhà giàu, chẳng qua loại nhà giàu này không có cách nào so sánh với Đường gia, có buôn bán đến mấy cũng không có cách nào so sánh với sản nghiệp Đường gia, thường nghe danh tiếng của các vị lão gia trong kinh thành, nhưng không có duyên gặp mặt, không ngờ có một ngày, các vị lão gia danh tiếng vang dội hàng đầu này đều phải chào mình. Úc Thụy khách khí đáp lại hai câu, nhóm người Mạnh lão gia đều xua tay: “Sao có thể nhận, ta làm việc cho Đường tứ gia, có nghĩa Tứ gia chính là chủ tử của chúng ta, Đường thiếu gia cũng là chủ tử, thiếu gia ngài không cần khách khí với chúng ta, ngài yêu cầu cái gì chỉ cần nói một tiếng là được.” Trên mặt Úc Thụy treo mỉm cười, gật đầu đáp ứng, mọi người vây quanh bàn ăn điểm tâm, đột nhiên có hạ nhân tiến vào bẩm báo: “Lão gia, Trịnh lão gia ở thành nam đến, bảo là nghe nói Đường tứ gia ở đây, muốn diện kiến.” Mạnh lão gia nghe xong, đáp: “Tứ gia ta là người ai muốn gặp cũng được sao? Cho dù muốn gặp, hiện giờ đang là lúc dùng điểm tâm, ngay cả điều này mà cũng không biết ý.” Hạ nhân kia đứng đó không biết làm thế nào, Mạnh lão gia lại nói: “Thỉnh Trịnh lão gia ở ngoại sảnh ngồi chờ một chút, khi nào Đường tứ gia dùng thiện xong rồi nói tiếp.” Úc Thụy nghe, trong lòng lại cảm thán hai câu, nhất định là Trịnh lão gia này có việc muốn thỉnh cầu Đường Kính, cho nên nhờ Mạnh gia tiến cử. Mạnh gia này cũng là người thông minh, biết tính tình của Đường Kính, nếu trực tiếp đi cầu xin y, mười phần thì có đến tám phần thất bại, chẳng bẳng như vậy, vừa nịnh hót được Đường Kính, cũng có thể cho Trịnh lão gia gặp mặt. Đường Kính làm sao lại không biết đến đạo lý này, y lăn lộn trên thương trường đã lâu, cũng trở thành cáo già rồi, thủ đoạn buôn bán, đàm phán giao dịch lại càng thêm quanh co lòng vòng. Hiện giờ Đường Kính dùng mấy người này, nhiều năm như vậy cũng chỉ có bọn họ đi theo, Đường Kính lại không phải là chủ nhân không tốt, đáp ứng một hai chuyện cũng được, vậy nên cứ xuôi dòng cho họ một cái nhân tình. Ăn xong điểm tâm, Trịnh lão gia kia quả nhiên vẫn chưa đi, đang ngồi chờ ở ngoại sảnh. Lúc này Mạnh gia mới nói: “Này… Nể tình Trịnh lão bản có thành ý lớn như vậy, không bằng Tứ gia đi xem thử?” Chỉ chờ Đường Kính gật đầu, bên kia đã có người dẫn Trịnh lão gia đi đến chính đường. Mọi người gặp mặt, nha hoàn bưng trà dâng lên, Úc Thụy cũng ngồi một bên, Mạnh gia còn cố ý dẫn Trịnh lão bản đến trước mặt Đường Úc Thụy giới thiệu, nói đây chính là trưởng tử Đường gia, vô cùng quý báu. Có vẻ Đường Kính sẽ mang theo Úc Thụy đến Mạnh gia ở mấy ngày. Sản nghiệp Đường gia ở kinh thành có mấy người quản sự, thời điểm quyết toán hàng năm đều liên lạc với nhau tập trung một chỗ cùng bàn bạc tính toán, năm nào đi nhà ai cũng theo thứ tự quyết định trước, mà việc này giống như là đón thánh giá, được Đường Kính đến nhà là một vinh quang tột bậc, cần phải lao lực tâm tư lấy lòng Đường Kính, dù thế nào cũng phải làm y cao hứng. Nếu Đường Kính đã muốn để Úc Thụy chậm rãi tiếp nhận việc buôn bán, thì tất nhiên sẽ mang hắn theo quan sát nhận thức các loại trường hợp, lại vừa lúc gặp chuyện này, nên để cho Úc Thụy ở bên cạnh nhìn. Đối với bản thân y thì đây là việc thanh nhàn, vài quản sự lão gia cầm sổ sách trình lên cho Đường Kính xem, lại bẩm báo vài chuyện, mọi người cùng uống vài chén rượu là xong, nếu đúng lúc Đường Kính đang cao hứng, không chừng sẽ ở thêm vài ngày. Nhưng bây giờ chỉ sợ Trịnh lão gia này tới cửa để cầu xin chuyện gì, Đường Kính vốn là người không thích nhận nhờ vả của người khác, hiện giờ trong lòng đang có tâm sự, lại càng không muốn đáp ứng. Kỳ thật Trịnh lão gia kia là vì nhi tử của mình mà tới. Trong nhà Trịnh lão gia chỉ có một nhi tử độc nhất, lại còn là một nhi tử không nên thân. Con nhà người ta đều là mười mấy tuổi đi học, hai mươi mấy tuổi bắt đầu bước vào quan trường, thế nhưng nhi tử này của lão này thi thố đã lâu mà chẳng thi ra được cái gì, cũng may Trịnh lão gia lắm tiền nhiều của, định mua cho hắn một chức quan. Chẳng qua hiện giờ người có tiền ở kinh thành, không phải chỉ có một hai cái, cho dù có tiền mà không có quyền cũng chẳng ăn thua, đành phải tới nhờ Đường Kính hỗ trợ. Đừng nhìn Đường Kính từ quan đã nhiều năm, thực tế chỉ cần y nói ra vẫn có đầy người tranh nhau đến lo liệu. Đường Kính không phải không có năng lực này, chẳng qua những năm gần đây y ở quân doanh, không thích nhất chính là mấy việc luồn cúi hối lộ, có năng lực thì thi vào triều đình làm việc, không có năng lực vào triều đình làm cho ai xem? Trịnh lão bản thấy Đường Kính không nói lời nào, trên trán toát mồ hôi, Đường Kính xưa nay vẫn nổi tiếng lãnh diện lãnh tâm, không ai dám trêu chọc mà cũng chẳng ai dám nịnh nọt, cầu y tựa như cầu một pho tượng Phật bằng đá, lão đành phải cười làm lành: “Người xem, ta nhờ Tứ gia cũng đâu dám nhờ xuông, Tứ gia cứ việc ra giá đi.” Đường Kính nói: “Ta không thiếu bạc, vì sao phải ra giá với ngươi.” Trịnh lão bản kia vội vàng nói: “Không ra giá, Đường tứ gia coi như ngài nhón tay làm phúc, hiện giờ cũng có Đường thiếu gia, ngài thông cảm cho ta, người làm cha như ta cũng không dễ dàng gì, không phải vì muốn tốt cho con cái cả sao. Sáu vạn? Sáu vạn thì sao? Đây chỉ là một chút cho bọn hạ nhân chạy việc thôi.” Mạnh gia ở một bên nói: “Trịnh lão bản thế là không được, trong nhà Đường tứ gia, cho dù là hạ nhân cũng quý giá hơn so với bên ngoài, ngươi cứ tính tới tính lui như thế, nào có thành ý?” Trịnh lão gia khẩn cấp mở miệng: “Là do ta sơ sót, gấp đôi gấp đôi! Mười hai vạn, tứ gia, ngài thấy thế nào?” Đường Kính cười một tiếng, thản nhiên cất tiếng: “Trịnh lão bản, tâm sự của người làm phụ thân ta đương nhiên có thể hiểu được, chẳng qua ta cũng đã từng làm quan, tiền nuôi thanh quan một năm mới có sáu ngàn hai, ngươi cứ giữ lại mười hai vạn mà để dành.” Mạnh gia vừa nghe, sắc mặt nhất thời cứng ngắc, vội vàng nháy mắt ra dấu với Trịnh lão gia, chuyện này đã quyết định rồi, nhiều lời vô ích, nhìn Đường tứ gia rất mất hứng a. Trịnh lão gia cũng là người biết nhìn sắc mặt, vừa thấy thế, chuyện này cũng không thể bàn bạc ra cái gì nữa. Đường Kính không tham tài, cũng không thích nịnh hót, nếu phải người khác nhờ một cái là xong, chỉ riêng có người này. Đường Kính không làm quan, mà cũng chẳng phải muốn vì Thánh Thượng phân ưu, chỉ là không thích mua quan bán chức. Mạnh lão gia tiễn Trịnh lão bản, thấy trời còn sớm, thỉnh Đường Kính cùng Úc Thụy nghỉ ngơi một lát, chờ đến giữa trưa vừa uống rượu vừa bàn công chuyện, để mọi người cũng đỡ thấy buồn tẻ vô vị. Đường Kính cũng không có việc gì làm, dường như quên sạch chuyện xấu hổ hôm qua, gọi Úc Thụy lại gần, hỏi: “Ngươi có biết vì sao hôm nay ta mang ngươi tới không.” Úc Thụy đáp: “Nhi tử ngu dốt, mong phụ thân chỉ bảo.” Đường Kính nói: “Mạnh gia kia ở trong kinh thành cũng là một nhân vật quan trọng, tuy rằng hơi láu cá, nhưng việc làm ăn buôn bán rất cẩn thận tỉ mỉ, ngươi có thể thỉnh giáo hắn.” “Dạ.” Úc Thụy gật gật đầu. Đường Kính lại nói: “Ta cũng sẽ không nói lại chuyện này, ngươi nghe xong, việc buôn bán của Đường gia, có thể dùng những người này, nhưng ngươi làm trưởng tử Đường gia, cũng phải biết cái gì nên học, cái gì không nên học, nếu ba cái chiêu nịnh hót kia của Mạnh quản sự có tác dụng trên thương trường, thì cũng không phải là tình trạng hiện giờ.” “Dạ” Úc Thụy tái gật gật đầu, đáp: “Phụ thân giáo huấn, nhi tử nhớ kỹ.” “Trịnh lão bản vừa rồi kia cũng có mấy cửa hàng ở thành nam, tiền bạc kiếm được không ít, ngươi biết vì sao ta không đáp ứng hắn không?” Úc Thụy biết Đường Kính không nhận lời Trịnh lão bản ở trước mặt hắn, chính là muốn để cho hắn nhìn, cho hắn biết có vài vụ làm ăn Đường gia không làm. Úc Thụy cũng hiểu việc này, người ta làm ăn là vì kiếm tiền, không gian không phải là thương, nhưng có mấy đồng tiền là không thể nhận, giống như đối với mấy tiêu sư, tiêu kỳ chính là mạng của họ, thì bảng hiệu của người làm ăn là quan trọng nhất, không có chữ tín, không thể có danh tiếng, ai còn muốn buôn bán với ngươi nữa. Đời trước Úc Thụy cũng biết đạo lý này, chẳng qua các huynh đệ trong nhà làm vài vụ, cho dù hắn không thích, nhưng cũng chẳng thể ngăn cấm được, thế cho nên danh tiếng Úc gia càng ngày càng kém. Hiện giờ Úc Thụy nghe Đường Kính nói xong, lên tiếng: “Nhi tử hiểu được. Phụ thân yên tâm, Úc Thụy nhất định sẽ không làm nhục danh tiếng Đường gia.” Đường Kính biết hắn hiểu được, thình lình lại nghe Úc Thụy cười nói: “Vừa rồi phụ thân nói với Trịnh lão bản kia ‘Ngươi giữ lại mười hai vạn mà để dành’, nhi tử còn nghĩ phụ thân nói mười hai vạn kia để hắn đóng quan tài.” Đường Kính vừa xong, cũng không khỏi cười một tiếng, nói: “Đóng quan tài tận mười hai vạn, chôn xuống cũng quá phí.” Hai người nguyên bản đang nói vấn đề nghiêm túc, chẳng qua nháy mắt lại chuyển sang thoải mái vui đùa. Úc Thụy vẫn luôn nhu thuận, Đường Kính nói với hắn một lần là yên tâm, Úc Thụy cũng không phải người phải nói lần thứ hai mới nhớ được. Nếu không, Đường Kính cũng không định bồi dưỡng hắn. Sau đó Đường Kính cầm sổ sách dạy cho Úc Thụy, dù sao ở trong mắt Đường Kính, Úc Thụy chưa học qua cái này bao giờ. Thế nhưng mấy việc này chỉ nói một câu Úc Thụy liền hiểu được, hiện giờ Đường Kính dạy hắn, thấy Úc Thụy vô cùng thông tuệ, học rất nhanh, thật sự có thể suy một ra ba chứ không nói đùa. Qua một canh giờ, Mạnh gia sai nha hoàn đến thỉnh Đường Kính cùng Úc Thụy, nói là yến hội đã dọn lên, các vị lão bản cũng đã đến đông đủ, chờ Đường tứ gia đi qua thì mới bắt đầu. Đường Kính bảo nha đầu đi truyền lời trước, bảo sẽ đến ngay, lúc này mới để Thời Việt đẩy xe cho Úc Thụy, cùng y tới đó. Yến hội mở trong đại sảnh, thoạt nhìn tốn rất nhiêu công sức chuẩn bị, tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng sơn hào hải vị đều có đầy đủ hết, chúng nha đầu đứng bên cạnh cầm bầu rót rượu. Lúc Đường Kính cũng Úc Thụy tiến vào, mấy người đang nói chuyện đều nhất tề dừng lại, đứng dậy chào Đường Kính, lại chào Úc Thụy. Tự nhiên không thể thiếu khen ngợi tâng bốc, sau đó nói vào chính sự, bởi vì Úc Thụy cũng không biết cụ thể sản nghiệp Đường gia, nghe cái hiểu cái không, đều là những việc Úc Thụy đời trước không dám tưởng tượng, trước kia chỉ biết Đường gia có tiền có quyền, hiện giờ mới biết, quốc khố còn không sánh bằng đâu. Chờ đến lúc chính sự cũng bàn gần xong, mọi người lại bắt đầu mời rượu nhau, Mạnh gia cười nói: “Hôm nay cũng không có ngoại nhân, thỉnh tiểu thư ra diện kiến.” Nha đầu vâng dạ ra khỏi phòng, có người cười trêu chọc: “Thiên kim của Mạnh gia hình như nổi danh là thiên tiên a! Hiện giờ kêu chúng ta nhìn mặt, chẳng phải là đường đột tiểu mỹ nhân sao?” Lại có người cười nói: “Ngươi tưởng là cho ngươi nhìn sao, người ta là ra gặp tứ gia cùng thiếu gia chúng ta, con cóc như ngươi muốn cái gì?” Mọi người nhất thời cười vang, bởi vì tất cả mọi người uống rượu, nói chuyện cũng thoải mái hơn, mấy lời trêu ghẹo tất nhiên không thể thiếu. Mạnh tiểu thư kia rất nhanh đã tới, chỉ nghe bọn nha đầu hô: “Tiểu thư đến, tiểu thư đến.” Rèm cửa trong phòng bị vén lên, mấy hạt châu trên rèm cửa va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, một cô nương mặc quần lụa hạnh sắc đi đến, tuổi cũng khoảng mười sáu mười bảy, một tay còn cầm quạt trúc, trộm liếc mọi người một cái, sau đó cầm quạt che miệng mỉm cười. Mọi người vừa thấy đều hô to thật xinh đẹp, làm nàng kia xấu hổ đến mặt đỏ bừng như ông mặt trời, sửa sang lại vạt áo, lúc này mới nâng bước tiến lên. Mạnh gia gọi: “Mau tới chào các vị, mau mau, rót rượu cho Đường tứ gia cùng Đường thiếu gia.” Mạnh tiểu thư nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp nhận bầu rượu từ tay nha hoàn, đi đến bên người Đường Kính, vén áo thi lễ, sau đó mới cung kính rót rượu cho y, cười nói: “Đường tứ gia đừng ghét bỏ chén rượu nhạt này.” Nói xong lại bước tới người bên cạnh đang mỉm cười, cô nương kia mặt đỏ bừng, rót đầy chén rượu cho Úc Thụy, lại nói: “Đây là Đường thiếu gia? Mọi người đều nói thiếu gia Đường gia tướng mạo phong lưu xuất trần, ta vẫn không tin, hiện giờ gặp mặt, không phải là xuất trần, nhân vật như vậy, phải là thần tiên mới đúng.” Nàng nói chuyện thanh âm tinh tế nhẹ nhàng, vừa nói vừa nhìn trộm Úc Thụy, điều này làm cho mấy người bên cạnh đều nhìn ra, chắc là cô nương còn chưa ưng ý người nào, nay thấy dung mạo Úc Thụy phong lưu tuấn tú như vậy, đương nhiên hâm mộ không thôi. Úc Thụy cười nói: “Tiểu thư quá khen.” Mạnh tiểu thư kia lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người trả lại bầu rượu cho nha hoàn, chuẩn bị trở về, dù sao vẫn là tiểu thư khuê các, đương nhiên phải chú ý một chút. Lúc tiểu thư kia đi về, còn làm bộ như vô ý, dùng quạt trúc chạm vào đầu vai Úc Thụy, Úc Thụy theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy tiểu thư kia vừa đi, lại quay đầu hé miệng cười với hắn. Úc Thụy làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt, nhưng lại vừa lúc chạm phải ánh mắt Đường Kính. Đường Kính lại nghĩ Úc Thụy coi trọng tiểu thư Mạnh gia, người đã đi rồi mà vẫn còn xuất thần nhìn theo bóng dáng người ta. Kỳ thật tuổi Đường Úc Thụy cũng không còn nhỏ nữa, ở tuổi này cho dù không cưới chính thê, cũng nên lấy tiểu thiếp, hơn nữa trong đại môn nhà giàu, công tử nhà nào chẳng sớm có vài nha hoàn tri kỷ. Nhưng Úc Thụy một mực không có mấy cái đó, bọn nha hoàn được phái tới Úc Hề viên cũng không có lá gan này, dù sao Úc Thụy mặc dù là trưởng tử, nhưng gần đây lại nghe nói Đường Kính đã cầu hôn Trần gia, rốt cuộc có thể duy trì vị trí này hay không vẫn còn khó nói, nha đầu nào lại mạo hiểm lấy thân mình ra đánh cược, vạn nhất đặt sai cửa, về sau chuộc được thân ra khỏi Đường gia, cũng không gả được cho người trong sạch nữa, chẳng phải là tự hủy cả đời mình. Đường Kính cũng muốn tìm cho Úc Thụy một người xuất thân tốt, dù sao hắn cũng là trưởng tử Đường gia, đón dâu cũng phải môn đăng hộ đối. Chẳng qua Đường Kính càng ngày càng cảm thấy bản thân rất kỳ quái, y vừa không muốn định hôn sự cho Úc Thụy, lại càng không muốn lấy tiểu thiếp cho hắn, mà ngay cả đặt vài nha đầu thông phòng cũng không được, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy tiểu thư Mạnh gia kia cười với Úc Thụy, trong lòng dường như có chỗ không thích hợp. Đường Kính đã chinh chiến trên sa trường nửa đời người, lại lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chưa từng phải hao tâm tổn trí vì tình cảm. Đường Kính có tiền có quyền, không cần y phải hao tổn tinh thần bởi chuyện này, có đầy người vội vàng bò lên giường y, bây giờ Đường Kính lại bất giác quan tâm đến một nam nhi thân cao bảy thước. (1 thước = 0.23m — 7 thước = 1.61m, em thụ 14 – 15 tuổi lại còn bị suy dinh dưỡng mà cao 1m6 cũng không phải thấp đâu =.,=) Y không thể nào nghĩ thông. Đường Kính có tâm sự, người ngoài đến mời rượu, y cũng một mực không chối từ, mọi người thấy vậy cho rằng hôm nay Đường Kính cao hứng, cho nên uống thêm mấy chén, thừa dịp Đường tứ gia cao hứng, người mời rượu càng lúc càng nhiều. Cũng có người mời rượu Úc Thụy, hiện giờ Úc Thụy chính là trưởng tử, mấy thương nhân này cũng không phải chỉ ăn cơm trắng, còn quanh co lòng vòng hơn đường đi, cứng rắn cao lớn hơn bức tường, không có đạo lý không nịnh bợ Úc Thụy. Úc Thụy không từ chối được, những người này đều theo Đường gia nhiều năm như vậy, tùy tiện xách ra một người đều lớn tuổi hơn hắn, lịch duyệt hơn hắn, Úc Thụy vì tương lai của mình, cũng phải hưởng ứng với bọn họ, sau này có chuyện gì mới dễ nói. Đường Kính thấy hai mắt Úc Thụy ửng đỏ, khuôn mặt xuất hiện một tầng hồng nhạt, biết tửu lượng của hắn không cao, đã say rồi, liền chắn giúp Úc Thụy vài chén rượu, mọi người thấy uống cũng được kha khá rồi, Mạnh gia mới lên tiếng: “Tiểu thiếu gia có vẻ mệt mỏi, hôm nay đến đây thôi, nếu tứ gia cao hứng, ngày mai lại uống.” Lần yến hội này ăn từ giữa trưa đến lúc bầu trời tối đen, mọi người ra khỏi phòng, lúc này sắc trời đã mờ nhạt, cũng không chuẩn bị ngựa về nhà, mà ở lại Mạnh trạch. Úc Thụy say bí tỉ, hắn chưa bao giờ uống nhiều như vậy, nhớ lại chuyện trước kia. Đời trước hắn cũng gặp phải tình cảnh như vậy, là một người làm ăn, sao có thể không uống rượu, lúc đầu hắn vừa uống đã say, sau đó không như vậy nữa, mà uống rượu như uống nước lã, cứ như vậy luyện ra bản lĩnh. Thế nhưng chỉ có bản thân Úc Thụy mới biết, thường uống đến dạ dày đau đổ mồ hôi lạnh, còn phải miễn cưỡng tươi cười trước mặt người ngoài. Úc Thụy ngồi xe lăn, hắn cũng không cần phải đi đường, liền nhắm mắt lại, ngẩng đầu dựa vào lưng ghế. Lúc qua cửa Thời Việt gọi hắn một tiếng, nhưng Úc Thụy không nghe thấy, hình như đang ngủ, Đường Kính bế hắn đứng lên, Úc Thụy cũng không biết say như thế nào, làm tổ trong ngực Đường Kính, ánh mắt ẩm ướt, một đôi phượng nhãn đen láy, đuôi mắt cũng bị hơi rượu làm cho hơi đỏ lên. Hai tay Úc Thụy cầm lấy vạt áo trước của Đường Kính, cũng không mở mắt, chỉ rầu rĩ than thở: “Thật khó uống.” Đường Kính cho rằng hắn tỉnh, nói: “Khó uống ngươi còn uống nhiều như vậy.” Hiển nhiên Úc Thụy chưa tỉnh, còn hừ một tiếng. Đường Kính đặt hắn trên giường, Úc Thụy uống rượu vào cả người đỏ bừng, nóng nực trằn trọc, ngón tay Đường Kính không cẩn thận xẹt qua môi hắn, Úc Thụy thấy ngứa, cười nhẹ vài tiếng, lại vươn đầu lưỡi liếm chỗ Đường Kính vừa chạm qua. Đường Kính chỉ cảm thấy một luồng tê dại tràn ra toàn thân, ngón tay hắn vừa rời đi cánh môi Úc Thụy lại chạm vào, ngón trỏ đỡ lấy cằm hắn, để Úc Thụy hơi hơi ngẩng đầu lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới Úc Thụy. Úc Thụy đã say khướt, mắt khép hờ nhìn hắn, bất giác vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm ngón cái của Đường Kính, sau đó lại giống như sợ hãi, đầu lưỡi rụt về. Ánh mắt Đường Kính tối sầm, buông cằm Úc Thụy ra, trượt ngón trỏ vào thăm dò, Úc Thụy “Ân” một tiếng kêu lên. Đầu lưỡi không an phận này bị ngón tay Đường Kính quấy nhiễu, chỉ có thể cuộn lại trốn tránh, nhưng Đường Kính cũng không buông tha hắn. Úc Thụy chơi chán rồi không trốn tránh nữa, nhắm mắt lại có vẻ muốn ngủ, đầu lưỡi cũng dịu ngoan bắt đầu đáp lại Đường Kính, hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Thân thể Đường Kính cứng đờ, cảm giác tê dại kia, theo động tác đáp lại ngoan ngoãn của Úc Thụy, lại một lần nữa lan tràn, trong phòng không có người ngoài, tiếng nước nho nhỏ cùng tiếng thở dốc càng trở nên vạn phần dụ hoặc. — Hết chương 37 —
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]