🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đường Kính chỉ cảm thấy ngón trỏ bị Úc Thụy ngậm nóng rực lên, đầu lưỡi mềm mại hồng nộn cuốn lấy ngón tay của y, mút nhẹ, loại cảm giác này khiến hô hấp Đường Kính ngày càng nặng nề.
Đường Kính rút tay ra, lại nắm lấy cằm Úc Thụy. Úc Thụy mơ hồ hé mắt, hốc mắt đã đỏ ửng, ánh mắt cũng ướt át, hơi hơi nâng cằm, cứ như vậy chăm chú xuất thần nhìn Đường Kính.
Đường Kính chậm rãi cúi đầu xuống, trong chớp mắt khi môi hai người chạm vào nhau, Úc Thụy “Ân” một tiếng than nhẹ.
Môi Úc Thụy thực nóng, dường như là vì uống rượu, hắn bị Đường Kính hôn. Lúc đầu lưỡi Đường Kính trượt vào, Úc Thụy còn chủ động hé miệng, tựa như mới vừa rồi ngậm ngón tay của đối phương, nhẹ nhàng đáp lại đầu lưỡi Đường Kính.
Úc Thụy vươn tay ra, bắt lấy vạt áo trước của Đường Kính, đôi mắt gắt gao nhắm lại, cánh mũi phát ra tiếng thở dốc đầy áp lực, Đường Kính cảm giác được sự đáp lại của Úc Thụy, buông cằm hắn ra, một tay chuyển sang vuốt ve vành tai Úc Thụy, một tay luồn ra sau lưng hắn hơi dùng sức.
Úc Thụy than nhẹ một tiếng, cảm giác truyền đến từ trên lưng, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, ngón tay vuốt ve khi nặng khi nhẹ, làm hắn như hồi tưởng lại cảm giác vui thích ngày ấy, thắt lưng mẫn cảm run lên hai cái, tất cả xúc cảm đều chuyển tới hạ thân, đầu lưỡi ngây ngô đáp lại càng lúc càng nhiều.
Đường Kính rất rõ ràng hôm nay chẳng có ai bỏ thuốc y, cũng rất rõ ràng người dưới thân mình không phải là ai khác, mà là trưởng tử Đường gia, là nhi tử y…
Chẳng qua Đường Kính không thể dừng lại, người luôn luôn lãnh tĩnh như y chẳng biết tại sao cảm giác xao động chưa từng có dâng tràn trong lòng, bàn tay đặt trên lưng Úc Thụy ngày càng siết chặt.
Đôi môi Úc Thụy bị lấp đầy, chỉ có thể “nha nha” hừ hai tiếng, dường như bị siết đau, nhưng cũng không thật sự phản kháng.
Thân thể hai người kề sát vào nhau, đều run rẩy, cách lớp quần áo mùa hè mỏng manh, cả hai người đều có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người đối phương.
Úc Thụy mở choàng mắt, hắn có thể cảm giác được có cái gì chọc nhẹ lên đùi mình. Đường Kính đã buông môi hắn ra, nhẹ nhàng hôn xuống cằm Úc Thụy.
Úc Thụy cảm thấy tim mình đập rất nhanh rất mạnh, đầu óc choáng váng choáng váng, dường như uống quá nhiều rượu, lại tựa như bị sung huyết. Úc Thụy không tự chủ được ngừng thở, xúc cảm ôn nhu ở trên cằm làm hắn phát run, Úc Thụy dần dần thanh tỉnh, nhưng lại quên nhúc nhích.
Hắn chưa từng thấy Đường Kính cẩn thận ôn nhu đến thế, đôi môi người nọ hôn từ cằm trượt dần đến cổ hắn, cảm giác tê dại ngứa ngáy này khiến đầu óc Úc Thụy trống rỗng, chỉ có thể theo từng nụ hôn của Đường Kính mà thở hổn hển.
Úc Thụy cũng không biết có phải do hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào Đường Kính hay không, người kia đột nhiên ngẩng đầu đối mặt với hắn, trong mắt không có một chút men say nào, có chăng chỉ là dục vọng bị kiềm nén, làm Úc Thụy càng nhìn càng thấy mê muội, hai tay vô lực nằm lấy tay áo y, vừa nghĩ tới cái vật vừa chọc vào chân hắn, tay Úc Thụy lại nhẹ nhàng run rẩy.
Mắt Đường Kính chuẩn xác nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt Úc Thụy vẫn cứ mê mê mang mang, nhưng không phải không có tìm thấy tiêu cự như trước. Đường Kính có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đôi con ngươi kia, đôi mắt hắc bạch phân minh, cứ chuyên chú như vậy, xinh đẹp vô cùng.
Đường Kính lại cúi đầu xuống, Úc Thụy nhắm chặt mắt lại, trong lòng hắn cảm thấy bản thân hẳn là nên trốn tránh, lúc Đường Kính hôn môi hẳn là phải quay đầu đi, thế nhưng Úc Thụy lại chỉ nhắm mắt lại, bàn tay càng níu chặt lấy tay áo Đường Kính.
Qua thật lâu sau, Úc Thụy không thấy cảm giác gì, mới chậm rãi hé mắt ra, Đường Kính vẫn cứ nhìn hắn, tim Úc Thụy lại đập mạnh một cái, ánh mắt của Đường Kính phức tạp như thế làm lòng Úc Thụy nhói một cái, hắn không thể hiểu được rốt cuộc ánh mắt kia có ý nghĩa gì, tựa hồ nhìn thấu mình đã phục hồi tinh thần lại.
Khóe miệng Úc Thụy truyền đến cảm giác ấm áp, Đường Kính cuối cùng chỉ hôn xuống khóe môi hắn, không phải hôn sâu, chỉ là chạm vào trong chớp mắt, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Úc Thụy nghiêng đầu, nhìn Đường Kính đi ra khỏi phòng, nhưng không thể nhìn tới thân ảnh y, chỉ nghe tiếng vang thanh thúy của bức rèm. Úc Thụy nâng tay lên, chạm nhẹ vào khóe miệng mình, cảm giác vẫn chưa tiêu tán, dường như lại chậm rãi ấm lên, chậm rãi trở nên nóng rực, khiến ngón tay hắn cũng thấy nóng cháy.
Nhắm mắt lại, Úc Thụy nghĩ, cũng không biết cái người tên Mộ Chẩn kia có phải vẫn chờ ở cửa thư viện hay không, hôm nay chắc chắn là lỡ hẹn rồi.
Úc Thụy nằm suy nghĩ, chẳng qua nghĩ linh tinh nghĩ miên man thế nào lại liên quan đến Đường Kính. Úc Thụy cố gắng làm cho suy nghĩ trở nên rõ ràng, nghĩ tới lần hữu duyên gặp gỡ Mộ Chẩn kia, nhưng sau đó trong lòng Úc Thụy đột nhiên chớp động, khi đó có lẽ Đường Kính đã ngồi ngay trong nhã gian bên cạnh, hai phòng chỉ cách một lớp tường mỏng, bọn họ nói cái gì đều bị Đường Kính nghe hết đi.
Hôm qua Đường Kính ra khỏi tửu lâu, liền trực tiếp mang hắn đến đây, cũng là vì chuyện này?
Tim Úc Thụy đập mạnh, hắn bất giác vươn tay đè lại lồng ngực, trong đầu hồi tưởng vui thích ngày ấy, cảm giác khi Đường Kính vuốt ve đường cong nơi thắt lưng cùng cảm giác người nọ tiến vào thân thể hắn, tuy rằng đau đớn, tuy rằng khó chịu, tuy rằng sưng tấy, nhưng càng nhiều hơn là khoái cảm giống như một cơn lốc thổi quét qua thân thể ngây ngô của hắn, khiến hắn phải quăng mũ cởi giáp.
Người Úc Thụy nóng bừng bừng, cùng với hơi rượu, làm khuôn mặt của hắn bị chưng đến phát sốt. Úc Thụy hít sâu vài hơi, áp chế cảm giác khô nóng này, trùm kín chăn giả chết.
Thời Việt thấy lão gia đi rồi, trong phòng thiếu gia nửa ngày cũng không có tiếng động, nhẹ nhàng tiến vào nhìn thoáng qua, thấy thiếu gia đang ngủ liền không định quấy rầy hắn nữa, lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Đường Kính trở về phòng, có hạ nhân đến bẩm báo, nói bên cổ trạch có một công tử họ Liễu muốn cầu tình lão gia, bảo hắn bôn ba bên ngoài đã lâu, mấy ngày gần đây luôn gặp ác mộng, muốn hồi hương thăm nhà một chuyến.
Đường Kính nghe xong cười lạnh, Liễu Thường Thu ở cổ trạch rốt cục cũng không thể chịu được nữa. Đường Kính lại chẳng định giam giữ hắn làm gì, phất tay cho hạ nhân thả Liễu Thường Thu đi.
Lại nói đến Mộ Chẩn một người một ngựa đến kinh thành, chẳng mang theo hạ nhân hộ vệ, chỉ giắt chút vàng lá ở trên người, từng đó cũng đủ để hắn không phải lo chỗ ăn chỗ ở. Có điều hắn là người thẳng thắn, lại không hiểu chuyện nên chịu không ít thiệt thòi, người trong kinh thành đâu có dễ bắt nạt, toàn là quan to quý nhân đạp đổ bình dầu cũng không thèm đỡ, huống hồ hắn chỉ có tiền mà không có thân phận địa vị, miệng lưỡi lại chẳng chịu thua, trong vòng mười câu có thể đắc tội người khác, sống trong kinh thành cũng không mấy dễ chịu.
Ngày hôm sau hắn hoan hỉ phấn chấn ngây ngất chạy đến cửa thư viện, đứng đó tận hơn hai canh giờ, mắt thấy sắc trời đã chuyển đen, cửa thư viện cũng sắp đóng rồi, hạ nhân ra quét cửa thấy có người rất cao cứ đứng sừng sững ở đó, cũng không nói lời nào, chỉ khoanh tay dựa trên thân cây ngó vào trong thư viện.
Vì thế tốt bụng hỏi: “Vị đại gia này, ngài chờ ai vậy?”
Mộ Chẩn thấy có người nói chuyện với mình, gật gật đầu, đáp: “Ở chỗ các ngươi không phải có một người què tên là Đường Úc Thụy sao, ta chính là chờ hắn.”
Hạ nhân kia bị dọa sợ, sao hắn có thể gọi trưởng tử Đường gia là người què, tuy rằng diện mạo Mộ Chẩn cũng không đến nỗi hung thần ác sát, nhưng đường nét khuôn mặt như được chạm khắc, vóc người cao ráo, lời nói từ miệng tuột ra lại giống như muốn phá tiệm ăn nhà người ta.
Nhất thời hạ nhân số khổ kia cũng không dám hé răng, sợ là cừu gia giang hồ gì đó tới báo thù cũng không chừng, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không giống, người giang hồ gì đó thường mang đao mang thương mang kim mang châm, còn người này ăn diện như nhà giàu mới nổi, mặc như thế này chẳng lẽ muốn mấy hảo hán lục lâm đến cướp.
Mộ Chẩn thấy cổ họng hắn cứ chít chít nói không ra hơi, lông mày nhăn lại, hỏi: “Có người ở đây không?”
Hạ nhân kia run rẩy đáp: “Có có! Có là có… Nhưng mà hôm nay Đường thiếu gia không tới thư viện.”
“Không tới…” Mộ Chẩn thấy rất mất mát, cảm xúc gì gì đó đều hiện hết lên trên mặt, tựa như chú chó to bị chủ nhân bỏ rơi.
Hạ nhân kia lại run rẩy nói: “Vị đại gia này, chúng ta phải khóa cửa rồi, hay là ngươi về trước đi, hôm khác lại đến.”
Mộ Chẩn không nói thêm nữa, xoay người muốn về, người hắn biết ở trong kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu nói là quen thuộc nhất thì chỉ có Úc Thụy. Đường Úc Thụy rất tốt tính, là người đầu tiên ngồi nghe hắn huyên thuyên, cũng không cần biết có phải hắn dụng tâm nghe thật hay không, chỉ cần không giống người khác vừa nghe hắn nói chuyện đều nhìn hắn giống như nhìn thằng ngốc là được.
Ngày thường Mộ Chẩn ở nhà đều bị mọi người cười nhạo, lúc hắn được phụ thân tìm về, chỉ biết là sau này có ăn có mặc rồi, kết quả vẫn cứ không ai đau không ai yêu, thiếu chút nữa chết vì bị liên lụy chuyện tranh quyền đoạt vị. Thời điểm phụ thân qua đời Mộ Chẩn lại không có một chút cảm giác bi thương nào hết, hắn cũng không biết có phải bởi vì tâm địa mình quá xấu xa hay không. Hiện giờ ca ca cầm quyền, đối với hắn coi như không tồi, bọn hạ nhân cũng gió chiều nào che chiều ấy nịnh bợ hắn, nhưng Mộ Chẩn cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, giờ vào kinh thành mọi người lại cảm thấy hắn trời sinh là thằng ngốc, vẻ mặt xem thường không thèm để ý đến hắn.
Mộ Chẩn một mình đi trên đường, con ngựa kia của hắn cũng bị người ta lừa lấy mất rồi, lúc đó Mộ Chẩn cũng không biết hắn là một kẻ lừa đảo, còn nghĩ mình tốt bụng giúp đỡ người ta.
Mộ Chẩn cũng không biết đi nơi nào bây giờ, hôm nay định tâm sự với Úc Thụy, không ngờ hắn lại không đến, nói thật ra, đừng nhìn hắn thần kinh thô nói năng thẳng tuột, kỳ thật cũng có cảm thấy cô đơn lắm, dù sao cũng không phải người ở đây.
Hắn đến bên ngoài tửu quán, đã nghĩ một mình một người vào uống rượu giải sầu, vừa mới nhấc chân, sau lưng có tiếng nói: “Mộ công tử, xin dừng bước.”
Mộ Chẩn quay đầu lại, hắn không hề biết người vừa tới, nhưng thoạt nhìn cũng không phải người xấu, lúc không cười tướng mạo rất ôn nhuận, đôi môi mỏng nhạt màu, thông thường người môi mỏng không phải là người tốt, nhưng mà người này lại cho người ta cảm thấy dễ thân cận không có lý do.
Liên Hách một thân thường phục, hiển nhiên không phải vừa ra cung, y gọi Mộ Chẩn lại, vừa đi vào tửu quán vừa cười nói: “Không ngờ hôm nay có duyên gặp Mộ công tử, không bằng chúng ta uống một ly, thế nào?”
Mặc dù Mộ Chẩn không biết hắn, nhưng là người luôn luôn kém cảnh giác như Mộ Chẩn đương nhiên sẽ không chối từ, ngược lại thấy vui vẻ vì có người chủ động nói chuyện với mình.
Hai người vào nhã gian, Mộ Chẩn vung tiền mời y uống rượu ăn cơm, giao tiếp với người nhiệt tình như Mộ Chẩn, Liên Hách xử lý vô cùng khéo léo, điều này làm Mộ Chẩn càng cảm thấy thân thiết với y.
Liên Hách cười nói: “Mấy năm trước Liên mỗ may mắn nhìn thấy Mộ nhị công tử một lần, thật là tam sinh hữu hạnh, không ngờ hôm nay lại gặp mặt, coi như là hữu duyên.”
Mộ Chẩn mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Sao ngươi biết ta là lão nhị?”
Liên Hách nói chuyện vẫn cứ ôn hòa, cười mỉm: “Ta còn biết Mộ công tử cũng không phải họ Mộ, mà là họ kép Mộ Dung.”
Mộ Chẩn lại càng kinh ngạc, Liên Hách tiếp lời: “Không cần phải lo lắng, ta cũng không phải là người đại gian đại ác, chẳng qua mấy ngày trước nghe Thánh Thượng nói đến, hiện giờ lại gặp Thành Tĩnh Vương ở kinh thành, chẳng lẽ là vì chuyện hòa thân sao?”
Mộ Dung Chẩn vừa nghe hai chữ “Hòa thân”, vội vàng xua tay nói: “Không không, ta không phải tới vì chuyện hòa thân.”
Liên Hách “A” một tiếng, lại hỏi: “Thế vì sao Vương gia lại tới đây?”
Mộ Dung Chẩn ngập ngừng đáp: “Ta cũng không có ác ý, đến kinh thành cũng không phải muốn thám thính chuyện gì cơ mật, chỉ là cảm thấy… có chút buồn chán, liền dạo chơi một chút mà thôi.”
Liên Hách tuy rằng gật đầu, nhưng y là người đa nghi, làm sao có thể tin tưởng một Vương gia của nước khác chỉ vì cảm thấy buồn chán mà tìm đến dạo chơi ở kinh thành nước người ta.
Liên Hách ra khỏi tửu quán, về phủ thay đổi quan phục, chuẩn bị vào cung, hạ nhân hỏi: “Lão gia, sao đi muộn thế này? Cửa cung đã đóng rồi.”
Triệu Lê đã phê duyệt xong tấu chương, hôm nay nhân lúc thanh nhàn, Nguyên Bật thỉnh hắn lật thẻ bài, mấy ngày nay Triệu Lê không qua chỗ của Kỳ phi rồi, cho dù chỉ vì mượn sức Đường gia cũng không thể vắng vẻ Kỳ phi, hôm nay định đến tẩm cung của Kỳ phi.
Đúng lúc này có nội thị nhẹ nhàng bước đến bẩm báo: “Bệ hạ, Thừa tướng Liên đại nhân cầu kiến.”
Triệu Lê nghẹn một hơi ở cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, không biết có phải Liên Hách cố ý hay không, chỉ cần hắn định đi sủng hạnh Kỳ phi là y như rằng Liên Hách đến chen ngang, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Triệu Lê bảo nội thị truyền Liên Hách vào, đanh định chế nhạo y mấy lời, nào biết Liên Hách vào đến, cũng không nói đùa với hắn, nhanh chóng bẩm báo: “Bệ hạ, mới vừa rồi vi thần gặp Thành Tĩnh Vương ở trên đường.”
“Thành Tĩnh Vương?”
Triệu Lê cao giọng hỏi, sau đó cười lạnh: “Không phải ngươi nhìn lầm chứ, Thành Tĩnh Vương lại dám không coi trẫm vào đâu chạy đến, chẳng lẽ trẫm không cho hòa thân nên hắn định đoạt công chúa về?”
Liên Hách đáp: “Kỳ quái ở chỗ, vi thần hỏi hắn mấy câu, Thành Tĩnh Vương kia nói hắn không phải tới để hòa thân.”
“Trẫm cũng không phải hài đồng ba tuổi, hắn nói thì phải tin sao?”
Liên Hách cười nói: “Vi thần khuyên Hoàng Thượng nên tin tưởng đi, bởi vì sau đó Thành Tĩnh vương còn nói tiếp. Hắn nói, nếu bắt buộc phải hòa thân, vậy thì hắn chỉ muốn kết hôn với trưởng tử Đường gia, Đường Úc Thụy.”
Triệu Lê nguyên bản đang bưng chung trà, nhấc nắp thổi lá trà, vừa uống vào một ngụm trà nóng, vừa lơ đãng chờ nghe mấy lời dụ dỗ trẻ con. Kết quả nghe được câu này, lập tức phun ra một miệng trà, sặc đến chảy nước mắt.
Triệu Lê buông chung trà xuống, hỏi: “Thành Tĩnh Vương này là ngu thật hay là giả ngu vậy, có khi nào hắn không biết trưởng tử Đường gia là một nam nhân không?”
Liên Hách đáp: “Nam tử nữ tử có gì khác nhau, nếu bàn chuyện hòa thân, chỉ cần Thành Tĩnh Vương cao hứng, bệ hạ cũng có thể sống chết mặc bây, cớ gì lại không làm.”
Triệu Lê liếc mắt nhìn y, “Ngươi thật âm hiểm, Liên Hách a Liên Hách, nếu có một ngày, ngươi phản trẫm, ngươi nói trẫm phải làm sao? Trẫm nên làm thế nào với ngươi?”
Liên Hách rũ mắt xuống, nửa ngày cũng không nói gì, thế nhưng bàn tay giấu trong rộng ống tay áo thùng thình đã không tự chủ được nắm chặt lại. Liên Hách đương nhiên biết, làm một quân chủ, ngồi nơi cao thì phải thận trọng đúng là không có gì đáng trách, nhưng y ở bên người Triệu Lê những mười mấy năm lại không thể giữ lại cái gì, dùng thì đừng nghi là đạo lý Triệu Lê không làm được.
Qua nửa ngày, Liên Hách đột nhiên hơi mỉm cười, ý cười vẫn ôn nhu trước sau như một, nói: “Hoàng Thượng cho vi thần lợi lộc, vi thần tự nhiên sẽ trung tâm với Hoàng Thượng, có mấy ai qua được tiền bạc cùng quyền thế đâu?”
Triệu Lê bị những lời này của y chọc giận đến mức hai mắt trợn trừng. Kỳ thật Triệu Lê là người miệng lưỡi độc địa, trong ba câu phải có một câu khích đểu người khác mới cảm thấy thoải mái, nhưng cố tình Liên Hách lại chính là loại người cố chấp, hai người ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi bất đồng quan điểm.
Triệu Lê hung hăng trừng Liên Hách, ở bên cạnh hắn có thể tin tưởng cũng không có mấy người, đã vậy Liên Hách còn nói thẳng mình là vì lợi ích mới tận trung, trong lòng Triệu Lê đương nhiên không thoải mái, nhưng lời đã nói ra rồi.
Triệu Lê quay đầu, không nhìn y nữa, chỉ lãnh đạm nói: “Liên khanh lui ra đi, hôm nay trẫm đã hẹn qua chỗ Kỳ phi.”
Liên Hách ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời một câu, cung kính lui xuống.
Triệu Lê không nghĩ tới hôm nay Liên Hách lại cứ như vậy đi mất, tức giận vung tay gạt tất cả đồ vật trên bàn xuống đất, nhóm cung nữ nội thị đừng một bên sợ tới mức run rẩy, mỗi lần Liên đại nhân đến đều chọc Hoàng Thượng mất hứng, thế nhưng địa vị Liên đại nhân vẫn luôn cao quý vững chắc như vậy, người khác không biết quan hệ của Triệu Lê cùng Liên Hách, chỉ cảm thấy Liên Hách công cao chấn chủ, Hoàng Thượng không thể động đến y, cho nên chỉ có thể tự sinh hờn dỗi.
Đường Kính cùng Úc Thụy đi hai ngày mới trở về, vừa xuống xe, Kiều Tương đã tiến lên đón, bẩm báo: “Lão gia, thiếu gia, Trần lão bản đến đây.”
Đường Kính nghe xong dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Người ở đâu?”
Kiều Tương đáp: “Ở chính sảnh, đang nói chuyện với lão phu nhân.”
Đường Kính nghe xong dặn dò: “Đưa thiếu gia về viện nghỉ ngơi, ta thay xiêm y rồi sẽ đi qua.”
Kiều Tương ứng tiếng, sau đó chúng hạ nhân vây quanh Úc Thụy đi về Úc Hề viên. Đường Kính đi về hướng ngược lại sau đó rẽ vào chỗ ngoặt trên hành lang. Kiều Tương hầu hạ y thay quần áo.
Đường Kính hỏi: “Trần lão bản đến đây vì chuyện gì?”
Kiều Tương trả lời: “Cũng không có gì đặc biệt, nghe nói là đến kinh thành bàn chuyện làm ăn, nếu không tới bái phỏng thì không ra thể thống gì.”
Đường Kính không nói thêm nữa, thay đổi xong quần áo, đi đến chính đường.
Trong chính đường thái phu nhân đang trò chuyện với Trần lão bản. Mặc dù Trần Trọng Ân trên thương trường sử dụng vài thủ đoạn ngoan độc, nhưng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, lão thái thái có lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của y, không đến vài câu đã khiến lão thái thái vui vẻ nói nói cười cười.
Lão thái thái vẫn có chút thành kiến đối với Trần gia Đại tiểu thư, thiên kim tiểu thư nhà ai mà chưa có mai mối theo lời cha mẹ đã tư định chung thân đưa tặng tín vật cho nam nhân, dựa vào điểm này, lão thái thái thấy không hài lòng.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, Trần Trọng Ân mới nói có mấy câu, lão thái thái đã thấy thích thú vô cùng, nghĩ thầm nếu có một thúc phụ như thế này, vậy thì Trần Xu cũng nhất định không thể kém cỏi, coi như là tạm được.
Đường Kính tiến vào, lão thái thái đang trò chuyện cùng Trần Trọng Ân rất cao hứng, bà nói: “Xem đi xem đi, vừa mới nói đến ngươi, ngươi đã tới.”
Đường Kính đi qua vấn an lão thái thái, sau đó chào hỏi Trần Trọng Ân, Trần Trọng Ân cười nói: “Hiếm khi ta đến kinh thành một chuyến, vừa rồi lúc bái phỏng nghe nói Tứ gia không có ở nhà, còn cho rằng chắc lần này không có duyên gặp lại, may là Tứ gia đã về tới.”
Lão thái thái nghe xong, bảo y sau này cũng nên đến đây nhiều hơn.
Trần Trọng Ân tiếp lời: “Còn nữa, ta đến quấy rầy còn vì một chuyện khác, là về chất nữ không quy củ kia của ta.”
Trần Trọng Ân dừng một chút, nói: “Chất nữ của ta bị ta nuông chiều thành hư, luôn luôn không biết nặng nhẹ, trong lòng có chủ ý liền tự quyết định, người khác nói cái gì cũng không nghe. Hiện giờ chuyện đã đến nước này, ta nghe nha đầu trong nhà bẩm báo lại, chất nữ của ta trộm tặng tín vật, còn mong thái phu nhân đừng cho là thật.”
Lão thái thái nghe xong lại không đồng ý, nói: “Không được rồi, ngươi tới chậm một bước, ta đã phái người chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi, đang trên đường đến Giang Ninh cầu hôn rồi.”
Trần Trọng Ân vẻ mặt khó xử nói: “Không dối gạt ngài, được thái phu nhân ưu ái đó là vinh hạnh của Trần gia, nhưng chất nữ của ta thật sự không ra thể thống gì, sợ gả lại đây sẽ chọc giận lão nhân gia ngài, ngược lại là ta không phải.”
Lão thái thái cười: “Không cần cẩn thận như vậy, ta xem Trần lão bản làm người cũng không có gì không ổn, người ngươi dạy dỗ tất nhiên là có phong thái hơn người, ngươi gả chất nữ lại đây cũng nên yên tâm, có ta ở đây, sao có thể để nàng chịu ủy khuất? Còn nữa, là chính thê chính thất của Đường gia, xem ai dám khi dễ nào?”
Lúc này Trần Trọng Ân mới vẻ mặt thụ sủng nhược kinh nói lời cảm tạ. Đường Kính đương nhiên nhìn ra, Trần Trọng Ân biết được chuyện Trần Xu tư định chung thân, sợ lão thái thái mất hứng, bản tính của con người chính là như thế, thứ không chiếm được mới là thứ tốt, vật càng khó tới tay lại càng là bảo bối, Trần Trọng Ân chỉ dùng tiểu xảo đùn đẩy lý do vài câu, lão thái thái liền mắc câu.
Có khi lão thái thái còn đang vui sướng, có thể lấy được một con dâu tốt như vậy.
Lão thái thái nói: “Như vậy chuyện này coi như đã định, mọi việc sẽ làm theo kế hoạch, Trần lão bản cứ việc yên tâm, tức phụ do Đường gia cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên phải làm càng long trọng càng tốt, về phần Trần gia tiểu thư, chỉ cần trang điểm ăn diện thật đẹp, chờ kiệu tám người nâng đến rước là được.”
Trời đã chạng vạng, lão thái thái lại đang cao hứng, sai nha đầu đi báo cho trù phòng, buổi tối mở yến chiêu đãi Trần lão bản.
Úc Thụy trở về Úc Hề viên, thay đổi xiêm y sạch sẽ, Chỉ Hi có tận hai buổi tối không thấy thiếu gia, sợ Thời Việt không cẩn thận, hầu hạ thiếu gia không chu đáo, lại tò mò không biết bọn họ chơi ở nơi nào, quấn quít hỏi han hơn nửa ngày.
Úc Thụy nói: “Đã bảo không phải đi chơi, mà là đi học, toàn là mấy chuyện buôn buôn bán bán mà thôi.”
Chỉ Hi kinh hỉ hỏi: “Thiếu gia đi theo lão gia học cách buôn bán? Đây chẳng phải là lão gia đã thừa nhận thiếu gia của chúng ta rồi, thật là tốt a!”
Tất cả mọi người là người hầu hạ thiếu gia, thiếu gia được coi trọng, bọn họ đi theo cũng được thơm lây, đương nhiên cũng cao hứng thay Úc Thụy.
Đang nói chuyện vui vẻ, chợt có một nha đầu tiến vào, bẩm báo: “Thiếu gia, lão phu nhân thỉnh ngài qua dùng bữa, nói hôm nay mở tiệc chiêu đãi Trần lão bản, mời thiếu gia qua đó.”
Úc Thụy nghe xong, cũng không trả lời ngay, chỉ hỏi: “Lão phu nhân nói như thế nào.”
Nha đầu kia trù trừ một chút, đáp: “Bẩm thiếu gia, nguyên văn lời lão phu nhân nô tỳ cũng không dám nói lại.”
Úc Thụy nói: “Ngươi nói đi, ta là một chủ nhân không biết phân biệt tốt xấu hay sao? Chỉ là bảo ngươi nói lại nguyên văn lời lão phu nhân thôi, cũng không phải ngươi nói.”
Nha đầu kia mới mở miệng: “Lão phu nhân nói, thiếu gia thật sự là càng ngày càng không biết điều, chẳng ra thể thống gì, càng ngày càng không ra dáng. Trần lão bản người ta đi đường xa đến kinh thành một chuyến, còn mất công chuẩn bị lễ vật tặng thiếu gia, thế mà thiếu gia vào cửa nửa ngày cũng không thấy đến gặp mặt chào hỏi, giờ sắp bày yến còn phải có người đi mời đi đón, thật là cao quý.”
Nha đầu nói xong, lại vội vàng bổ sung: “Nô tỳ… Nô tỳ cũng nhớ không rõ lắm, khó tránh khỏi nói sai vài câu, thiếu gia đừng trách tội.”
Úc Thụy nghe xong cười một tiếng, tựa hồ đã sớm đoán được, nói: “Không trách ngươi.”
Hắn nghĩ thầm, với thủ đoạn cùng tài ăn nói của Trần Trọng Ân kia, dỗ dành lão phu nhân vui vẻ đến ngẩn ngơ còn không dễ dàng? Hiện giờ Đường Kính còn chưa cưới vợ, mình đã biến thành chủ nhân bỉ ổi như vậy, nếu Đường Kính thật sự nghênh thú Trần Xu, không cần chờ đến ngày sinh hạ nhi tử, cho dù là một nữ nhi, địa vị của mình cũng đủ gian nan.
Thời Việt hỏi: “Bây giờ làm sao?”
Úc Thụy đáp: “Đương nhiên là đi ăn cơm, còn có thể làm sao?”
Chỉ Hi tức giận: “Thái phu nhân cũng thật là, tiểu thư Trần gia còn chưa gả về đây đâu, cho dù có gả về đây, bà là nãi nãi Đường gia, chẳng lẽ thiếu gia của chúng ta không phải là trưởng tử Đường gia? Lão gia còn cho thiếu gia học hỏi chuyện làm ăn nha.”
Úc Thụy nói: “Nhiều lời vô ích, lời của ngươi cũng chỉ có thể nói ở trong phòng. Nếu đi ra khỏi phòng một bước, kể cả nói ngay tại Úc Hề viên này, cũng chưa chắc không bị người bên ngoài nghe được, không cần biết ai đúng ai sai cũng biến thành ngươi không đúng, ngươi không đúng chính là ta quản giáo không tốt, ý của ta cũng không phải là cảm thấy ngươi liên lụy, chẳng qua nếu ngươi vì cái này mà bị người ngoài tính kế, có mệt hay không?”
Chỉ Hi nghe xong gật gật đầu, thành thật không nói gì nữa.
“Vừa lúc mới thay đổi xiêm y, cũng coi như không bị mất mặt.” Úc Thụy nói: “Đi sang bên kia đi.”
Thời Việt liền đẩy Úc Thụy ra khỏi Úc Hề viên, xuyên qua đại môn Úc Hề viên cùng đại môn Đường gia, bởi vì trời nóng nực, thái phu nhân sai người đặt yến trong hoa viên, vừa mát mẻ sau khi thái dương ngã về tây, vừa thích ý ngắm hoa hoa cỏ cỏ.
Đường trạch ở kinh thành cũng coi như lớn thứ nhất thứ nhì, đồ vật gì cũng có đầy đủ, mà Trần Trọng Ân lại là thương nhân Giang Nam, lão phu nhân cũng muốn để Trần Trọng Ân nhìn xem, Trần gia có thể sánh được với sự xa hoa của Đường gia hay không.
Lúc Úc Thụy đi qua, bọn nha đầu hạ nhân đã mang bàn lên, sơn trân hải vị đã chuẩn bị xong xuôi, hoa cả mắt, kì thực có ba người ăn, thêm Úc Thụy nữa cũng chỉ có bốn người.
Úc Thụy đi qua thỉnh an thái phu nhân, bởi vì là vãn bối, lại thỉnh an Trần Trọng Ân, sau đó mới thỉnh an Đường Kính.
Từ sau khi hai người đối diện ngày ấy, Úc Thụy cảm thấy hình như Đường Kính cố ý xa cách mình, hai người nói tổng cộng cũng không quá mười câu, chẳng qua vừa lúc đúng ý Úc Thụy, hắn cũng đang xấu hổ không biết làm thế nào cho phải.
Đêm đó lúc Đường Kính đi rồi, còn một mình hắn ở trên giường khó chịu đến lợi hại, đùi không thể dùng sức, ngay cả tự mình thư giải cũng thực lao lực. Đáng sợ nhất chính là, Úc Thụy cảm thấy, chỉ có thế này căn bản không thể nào đủ, trong đầu hắn không tự chủ nhớ lại đêm hôm đó. Bóng dáng Đường Kính thoáng hiện trong đầu, Úc Thụy cảm thấy có chút khổ sở, hình như bởi vì nhớ lại cảm xúc khi đó, cho nên lại càng khô nóng, thấy thế nào cũng không đủ.
Ngày đó trong nháy mắt Úc Thụy phát tiết ra, lại có một loại kinh hãi, hắn vừa nghĩ tới Đường Kính, vừa làm cái chuyện xấu xa này, cứ cho mình không phải là nhi tử của người kia, nhưng thân thể này thì phải, hơn nữa người kia phải cưới vợ, bao nhiêu người rình rập vị trí chính thê của Đường gia, vô luận là thái hậu Hoàng Thượng hay là thái phu nhân, cũng không khả năng để trống cái ghế này. Mà cho dù Trần Xu không ngồi, còn có rất nhiều người lắm thủ đoạn tàn nhẫn tâm tư cẩn trọng muốn ngồi, cho nên Úc Thụy có thể hiểu được, dù sao đây cũng là Đường gia, Đường gia cần một nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận…
Tất cả điều này đều khiến cả người Úc Thụy lạnh lẽo, hắn thế mà lại nghĩ đến một người sắp sửa cưới vợ, nghĩ đến người gọi là phụ thân, tiết ra…
Úc Thụy đương nhiên đủ lãnh tĩnh, chẳng qua khi nhìn thấy Đường Kính, tâm tư không khỏi lại bắt đầu xao động, hắn vừa không thể lý giải bản thân đang suy nghĩ cái gì, vừa theo bản năng mà xao động.
“Thụy nhi, lại đây ngồi đi.”
Úc Thụy không ngờ Đường Kính lại mở miệng nói chuyện, hắn tránh mình cả ngày, sao giờ lại bảo mình ngồi bên cạnh.
Lão thái thái giới thiệu Úc Thụy cho Trần Trọng Ân, Trần Trọng Ân cười nói: “Ta đã sớm gặp qua Đường thiếu gia, thông tuệ lanh lợi, về sau tất thành châu báu.”
Lão thái thái lại cho rằng Trần Trọng Ân khách sáo khen ngợi Úc Thụy, nên cười nói: “Ngươi không cần nịnh hắn, hắn dù có thành châu báu cũng làm sao có thể sánh bằng Trần lão bản?”
Trần Trọng Ân khách sao qua lại với lão phu nhân, Úc Thụy cảm thấy chẳng có gì thú vị, Đường Kính an vị ngay bên cạnh hắn, Úc Thụy chỉ cần hơi quay đầu, ánh mắt hai người liền chạm vào nhau, sau đó đều thực lạnh nhạt dời đi, bọn họ đều ngụy trang vô cùng lành nghề.
Thái phu nhân đang ở đây, Úc Thụy cũng không dám uống nhiều rượu, hơn nữa hắn cũng không biết uống, thân thể này rất mẫn cảm với rượu, vừa uống liền say, với thể chất yếu đuối này thì không uống rượu vẫn hơn. Chẳng qua hôm nay Úc Thụy lại đột nhiên muốn uống.
Úc Thụy cầm chén rượu, không tự chủ được nghĩ đến, nếu ngày đó bản thân say bất tỉnh nhân sự thì không cần phải xấu hổ, nghĩ đến đây mặt mũi lại bỗng nhiên đỏ bừng, còn lan xuống tận cổ.
Nếu hắn say, Đường Kính ngoài hôn môi cùng vuốt ve, có lẽ cũng sẽ làm chút việc khác nữa, làm chút việc mà đêm đó đã làm.
Tay Úc Thụy cầm chén rượu bỗng run lên một cái, rượu sóng ra làm ướt y phục của hắn.
Quần áo chỉ dính một chút rượu, căn bản không có gì đáng ngại, hơn nữa Úc Thụy cũng không phải người hay để ý như thế, nhưng Đường Kính lại chú ý tới, nói: “Quần áo Thụy nhi bị bẩn, ta dẫn hắn đi thay, Trần lão bản không cần khách khí, cứ coi như ở nhà mình.”
Trần Trọng Ân cười đáp: “Đường tứ gia xin cứ tự nhiên, ta trò chuyện với thái phu nhân cũng vậy.”
Úc Thụy không muốn đi, hơn nữa mấy chuyện thay quần áo này nọ, căn bản chỉ cần nha đầu đến là được, Đường Kính là lão gia Đường gia, đích thân dẫn hắn đi thay một cái áo là chuyện quái quỷ gì.
Đường Kính dẫn hắn vào phòng, cũng không tự mình làm, mà quay lưng đi, kêu Kiều Tương thay quần áo cho thiếu gia, nói: “Thân mình ngươi đã không tốt, không thể tùy hứng uống rượu, hôm nay không cần qua yến tiệc nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Đường Kính nói xong, cũng không đợi Úc Thụy thay xong quần áo, đã đẩy cửa đi ra ngoài, có vẻ định quay trở lại yến tiệc.
Kiều Tương nhìn Úc Thụy trông ra cửa đến xuất thần, chỗ kia đã sớm không còn bóng dáng của Đường Kính, không khỏi khụ một tiếng.
Lúc này Úc Thụy mới thu hồi ánh mắt, đưa tay vuốt vuốt cái trán của mình, thở dài: “Ta say rồi.”
Kiều Tương nói: “Thiếu gia, ngài đừng trách nô tỳ lắm miệng, sao lại ra nông nỗi này?”
Úc Thụy cười: “Kiều Tương tỷ ngươi đang nói cái gì, ta không hiểu.”
Kiều Tương lắc đầu nói: “Lúc đi vẫn còn yên lành, làm sao lúc về lại trở nên xa lạ như vậy. Thiếu gia, nô tỳ biết có vài chuyện không nên nói, nhưng nô tỳ thật sự là vì muốn tốt cho thiếu gia, ngài cố gắng nghe một chút… Lão gia đôi khi có chút bá đạo, đó cũng là bản tính tạo thành từ nhiều năm chinh chiến trên sa trường, thiếu gia ngài là người hiền hậu, tính tình cũng ôn nhuận, đối với mấy nha đầu tiểu tư bên cạnh đều hòa hòa khí khí, sao vừa nhìn thấy lão gia, chớp mắt đã dấu diếm khuôn mặt tươi cười đi rồi? Hiện giờ… Hiện giờ nãi nãi về ở trong nhà, thiếu gia ngài lại không chịu thua, qua thôn này có thể sẽ không còn điếm khác nữa.” (có nghĩa là giờ không bám lấy thì sau này không còn cơ hội nữa)
Úc Thụy lúc này hai tay đặt trên đùi, mắt nhìn chằm chằm vào ống tay áo, mở miệng hỏi: “Vậy ngươi nói, ta nên làm như thế nào mới tốt?”
“Việc này, nô tỳ cũng không dám nói.”
Kiều Tương trả lời: “Nhưng nô tỳ biết, lão gia là đau thiếu gia, nếu thiếu gia ở lão gia trong mắt không hề đáng giá, lão gia cũng không thể chuyện gì cũng đều mang theo thiếu gia. Nô tỳ đi theo Đường gia đã rất nhiều năm, ít nhiều cũng có thể thấy rõ ràng. Thiếu gia… Ngài làm vài chuyện khiến lão gia vui vẻ, lão gia yêu thương ngài như vậy, tầng ngăn cách này tất nhiên sẽ bị phá bỏ.”
Úc Thụy nghe Kiều Tương nói, làm mấy chuyện khiến Đường Kính vui vẻ, trong đầu lại bỗng nhiên nhảy ra cảnh tượng điên loan đảo phượng đêm nọ, Úc Thụy cảm thấy bản thân đúng là say rồi, lắc lắc đầu.
Kiều Tương không biết hai người này vì sao lại xa cách như vậy, nhìn mà sốt ruột. Kỳ thật Úc Thụy cũng sốt ruột, đời trước hắn là trưởng tử, nhưng cuối cùng lại chết, chết vô cùng thê thảm, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa, bản thân hắn cho đến bây giờ chưa hề muốn cưỡng cầu cái gì, thế nhưng vật đã đến tay mình, hắn cũng không muốn để người khác đoạt đi.
Nếu không thể lấy lòng Đường Kính, đến lúc Trần Xu vào cửa, bản thân mình cho dù có là trưởng tử cũng đi đời. Đường Kính là cọng rơm cứu mạng của hắn, trong lòng Úc Thụy rất phức tạp, hai lần trước Đường Kính đối với hắn, tựa hồ có chút lệch khỏi quỹ đạo trong kế hoạch của Úc Thụy, hắn vốn định làm một nhi tử ngoan ngoãn hiếu thuận, không ngờ lại biến thành như thế này.
Úc Thụy không biết Đường Kính thích cái gì, phải chăng là cái túi da đã quá mức suy nhược này? Đường Kính là người bá đạo, là người bước ra từ sa trường, nếu như y thích chỉ là cảm giác chinh phục, thế thì túi da này quả thật có thể đúng như mong muốn của y, suy nhược như thế này, không dám phản kháng như thế này.
Nếu đúng là vì túi da này, Úc Thụy thở dài, vậy hắn còn có thể nắm chắc vài phần.
Kiều Tương nói xong lời này Úc Thụy có chút thông suốt, nhưng vẫn còn vài phần hoang mang, hoặc là nói trong lòng có điểm mấu chốt cần phải quyết định, hiện giờ hắn lại không có tinh thần, cần phải tốn chút khí lực cùng thời gian từ từ suy tính.
Úc Thụy suy nghĩ rất nhiều, bỗng chốc ngủ quên mất.
Sáng hôm sau phải đến thư viện, nhưng mới sớm ra đã có người trong cung đến đây, là một nội thị cưỡi ngựa đến, nói truyền Đường Úc Thụy trưởng tử Đường gia tiến cung diện thánh.
Hôm nay Đường Kính cũng ở trong nhà, đương nhiên cũng không loạn cào cào như lần trước, nội thị tới lần này cũng không phải là Nguyên Bật, cho nên kiêng kị Đường Kính vài phần, Đường Kính hỏi gì, nội thị tất cung tất kính hồi đáp.
Đường Kính hỏi: “Không biết Hoàng Thượng cho truyền khuyển tử tiến cung là có chuyện gì?”
Nội thị kia cười đáp: “Đường tứ gia ngài đừng quá lo lắng, hình như là chuyện tốt nha, nghe nói có cố nhân muốn gặp lại lệnh công tử, hơn nữa Hoàng Thượng tựa hồ còn định ban hôn cho lệnh công tử, đó là đại hỷ sự a!”
Đường Kính nghe hai chữ “ban hôn”, mắt đột nhiên nheo lại. Y không biết lúc Úc Thụy nghe được bản thân muốn kết hôn có tâm tình phản ứng gì, nhưng giờ khắc này, Đường Kính đã biết trong lòng mình là tâm tình gì phản ứng gì.
Hoàng Thượng đích thân tác hợp việc hôn nhân, người bình thường đều nên vui mừng cao hứng mới phải, thế nhưng hiện tại Đường Kính lại không hề cao hứng, nếu không phải y luyện thành thói quen hỉ giận không thể hiện ra ngoài, thì lúc này khuôn mặt y chắc chắn đã lạnh lẽo, trong lòng cực kỳ không vui, cứ có cảm giác đồ đạc của mình bị những người khác rình rập, loại cảm xúc này phi thường không tốt, y đã ngoài ba mươi rồi, sống từng ấy năm, chưa bao giờ thấy không vui như vậy, trong lòng khó chịu không có chỗ phát tiết.
Mà Đường Úc Thụy, nét mặt vẫn lạnh nhạt, không thấy cao hứng, cũng không thấy mất hứng.
Đường Kính đương nhiên biết thẳng thừng từ chối ý tốt của hoàng thượng là trăm triệu lần không thể, mà thái độ lạnh nhạt của Úc Thụy khiến lòng Đường Kính càng thêm phức tạp vô cùng.
Đường Kính cũng biết tâm tư của mình quá mức quái dị, dù sao đó cũng là nhi tử của mình.
Nội thị kia nói: “Hoàng Thượng còn nói Đường tứ gia cũng có thể cùng tiến cung.”
Đường Kính cùng Úc Thụy lập tức tự về phòng của mình thay đổi quần áo, bên ngoài đã chuẩn bị cỗ kiệu lớn, Đường Kính ngồi phía trước, Úc Thụy ngồi kiệu phía sau, một trước một sau đi vào cung.
Lúc này Triệu Lê không gặp bọn họ ở ngự hoa viên, mà triệu đến gặp trên đại điện, Úc Thụy là lần đầu tiên nhìn thấy đại điện của hoàng cung, có loại cảm giác long trọng đến bất thường.
Trên điện không có người khác, chỉ có mỗi mình Liên Hách đứng bên cạnh.
Đường Kính cùng Đường Úc Thụy thỉnh an Triệu Lê, Triệu Lê giả cười đỡ Đường Kính, lại quay sang nói với Úc Thụy: “Hôm nay trẫm tìm ngươi đến vì có một cố nhân, nói rất muốn gặp ngươi, nhất thời lại không tìm thấy ngươi, không sao, trẫm liền làm người tốt, triệu ngươi tiến cung cho hắn gặp.”
Hắn nói xong, quay đầu ra lệnh cho Nguyên Bật: “Đi thỉnh Thành Tĩnh Vương.”
Đường Kính nghe được ba chữ “Thành Tĩnh Vương”, ngẩng đầu liếc Triệu Lê một cái.
Năm đó thời điểm y chinh chiến trên sa trường, cũng biết phía bắc có Mộ Dung gia tộc dũng mãnh thiện chiến, tuy rằng người không đông, nhưng sau này chậm rãi hợp lại, cũng thành một tiểu quốc, có lãnh thổ có thành đô. Chiến tranh đã là chuyện của thời cha chú, hiện giờ thiên hạ thái bình, thiên hạ Triệu gia còn cùng Mộ Dung thị có quan hệ thông gia.
Tuy rằng Đường Kính chưa thấy qua Thành Tĩnh Vương này, nhưng cũng đã nghe danh của hắn rất nhiều, huynh trưởng hắn hiện giờ là quốc quân, tên là Mộ Dung Thịnh, Đường Kính lúc còn niên thiếu từng giao thủ với người kia trên sa trường.
Nguyên Bật đi ra ngoài không bao lâu đã thấy một người mặc hoa phục cẩm y đi đến, hắn vội vàng vội vàng, vừa chạy vào vừa hỏi: “Là Úc Thụy đến đây sao?”
Úc Thụy vừa thấy hắn, không khỏi có chút kinh ngạc, người kia vẫn mặc y phục quý giá, chẳng qua không hề tục khí như lúc trước, quần áo vừa người tôn lên vóc dáng cao ngất, đường nét khuôn mặt tựa như được chạm khắc vô cùng anh tuấn, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thấy khí chất cao quý.
Chính là Mộ Chẩn đã từng gặp, Úc Thụy khi đó đã đoán được người này không phải người Trung Nguyên, thế nhưng không thể ngờ người này là hoàng tộc, còn là một Vương gia, họ Mộ phỏng chừng là giả, nên là họ kép Mộ Dung mới đúng.
Ngày ấy Liên Hách không tin Mộ Dung Chẩn chỉ tới kinh thành du ngoạn, Mộ Dung Chẩn rất là bất đắc dĩ, đành thuận miệng nói bừa, ta không tới để lấy cô nương, nếu phải đón dâu, ta cũng chỉ lấy mỗi mình Đường Úc Thụy.
Hắn thầm nghĩ Úc Thụy là nam tử, sao có khả năng gả đi, thế nhưng điều này lại vô cùng đúng ý Triệu Lê cùng Liên Hách.
Triệu Lê cười nói: “Quả nhiên là cố nhân a, mới có mấy ngày không gặp được Úc Thụy mà Thành Tĩnh Vương đã tương tư sắp hỏng rồi. Thành Tĩnh vương còn nói, lần này tới hòa thân, không phải Úc Thụy nhất định không cưới!”
Triệu Lê nói xong, không nhìn Mộ Dung Chẩn, cũng không nhìn Đường Úc Thụy, mà dán chặt con mắt nhìn Đường Kính chằm chằm, quả nhiên, sắc mặt Đường Kính nháy mắt xanh mét, chẳng qua chỉ trong giây lát lại cấp tốc che dấu, không khác gì lúc trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.