Anh ta hơi nhướn mày, khịt mũi một tiếng: “Được rồi, em đợi tôi.”
Khi Lâm Bùi Chu trở lại, trên tay anh ta xách hai chai rượu mang về từ trang viên.
Sau khi uống rượu, tâm trạng tôi có chút suy sụp, nói chuyện với Lâm Bùi Chu cứ lắp bắp, đa phần là tôi nói, anh ta nghe. Chỉ khi bị tôi làm phiền quá, anh ta mới đáp lại một câu.
Tôi rót một ly cho Lâm Bùi Chu: “Sao anh không uống? Không phải anh bảo uống cùng tôi sao?”
Anh ta ung dung dựa vào ghế sofa: “Bầu bạn với em, không phải là cùng em uống.”
Thôi vậy, dù sao người thất tình cũng không phải là anh ta.
Tôi nốc một ngụm thật mạnh, ánh mắt lại đặt lên người anh ta: “Anh nói xem, Lâm Danh có biết tôi thích anh ấy không?”
Anh ta im lặng ba giây, rồi lười biếng đáp: “Em nghĩ sao? Em là người nghĩ gì thể hiện hết lên mặt, nhưng thích ai thì lại giấu kỹ như mèo giấu cứt, không nói ra thì đúng là chẳng ai biết em thích ai.”
“Thế thì tốt rồi, anh ấy không biết là tốt nhất, như vậy chúng em vẫn có thể làm bạn bè.”
Tôi nên mừng mới phải, may mắn là đêm đó đi nhầm phòng, nếu không Lâm Danh sẽ nghĩ gì về tôi? Dù anh ấy có đối xử với tôi như bình thường, tôi vẫn sẽ không chấp nhận điều đó.
Cũng may mắn là chuyện này chỉ có Lâm Bùi Chu và con bạn thân biết.
Tôi đặt cốc xuống, chậm rãi bò về phía sofa, cuộn tròn vào góc.
Sức công phá của rượu rất lớn, tôi đã uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-ven-mot-long/5064895/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.