Lâm Bùi Chu thấy tôi im lặng hồi lâu, liền châm chọc: “Giỏi nhỉ, định trốn tránh trách nhiệm sao.”
“Tôi không có…” Tôi ôm mặt, tôi có tội.
“Không có? Ai nói muốn hôn tôi? Hôn rồi là không chịu trách nhiệm à?”
“Tôi uống say rồi…”
Anh ta dồn ép từng bước: “Say rồi thì muốn làm gì thì làm sao? Tưởng Lê, những hành động em làm với anh, anh đều ghi nhớ hết rồi, mau đưa ra lời giải thích đi, không thể để em trắng trợn cướp mất thanh bạch của anh được.”
“Không, không phải…” Không đúng, đang thẩm vấn tội phạm à? Tôi không có tội, tôi chỉ say thôi, “Thanh bạch gì chứ thanh bạch, có nghiêm trọng đến thế không, hôn một cái thì làm sao?”
“Thừa nhận là em hôn anh rồi nhé?”
Lâm Bùi Chu đưa tay cọ cọ khóe môi tôi, cười nói: “Cồn có thể khuếch đại d.ụ.c vọng của con người, nói đi, em thèm muốn anh bao lâu rồi?”
Trời ạ! Quỷ mới thèm muốn anh, tôi tức đến đỏ mặt.
“Vậy sao anh không cản tôi lại?”
“Anh phải cản được mới chịu.”
Quỷ mới tin là anh không cản được.
Mặc dù trong lòng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nhưng tôi vẫn phải hạ giọng thương lượng với anh ta: “Chuyện này chúng ta có thể gác lại không, đầu óc tôi bây giờ rối bời lắm.”
Lâm Bùi Chu tự tin, cười rất đểu: “Cho em hai tiếng để tiêu hóa, nghĩ xong cách giải quyết thì đến tìm anh.”
Giải quyết cái quái gì, anh ta vừa đi, tôi liền xách vali chạy trốn, đêm hôm khuya khoắt chạy đến nương nhờ con bạn thân.
“Mày thật sự hôn Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-ven-mot-long/5064896/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.