Nhưng bọn họ không ai đợi được ngôi sao băng kế tiếp xuất hiện thì đã chia tay.
Người không vui đương nhiên không chỉ có Vương Tiểu Thạch, còn có Ôn Nhu.
Ôn Nhu đương nhiên không vui, nhưng nàng nhịn được không khóc ra.
Lúc thương tâm thật sự, nước mắt chảy vào trong lòng, không phải khóc lên cho cả thế giới đều biết.
Cho nên đau khổ là chuyện của một người, vui vẻ náo nhiệt lại là mọi người cùng hưởng.
Ai cũng như nhau.
Ôn Nhu nàng cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều, đoạn thời gian ấm áp ở dưới cây hoa nhìn hoa rơi, chờ sao băng, ngắm đom đóm, khắc tiếng lòng, lại ngắn biết bao, nhanh biết bao, giữ không được, níu không xong biết bao.
Vương Tiểu Thạch chết tiệt!
(Còn vô lương tâm hơn Bạch Sầu Phi!)
Uổng công Ôn Nhu ta đối xử với hắn tốt như vậy!
(Ôn Nhu ta vốn không nên đối xử tốt với người khác!)
Hắn đúng là uổng phí tâm ý của ta!
(Cô gái kia là ai? Sao ta lại chưa từng nghe nói đến?)
Nghĩ đến sự thật “Vương Tiểu Thạch không nói với nàng nữ nhân kia là ai”, nước mắt của nàng lại đến.
Vừa chảy ra thì không thể thu về, không thể vãn hồi.
May mắn nàng đã trở lại trong phòng.
Nàng ở tại Thu Nguyệt Các.
Thu Nguyệt các nằm ở lầu hai.
Mục đích Ôn Lục Trì mở khách sạn là “cho kẻ lãng tử một ngôi nhà để nhớ nhung”, cho nên y đều đặt cho mỗi gian phòng một cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769772/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.