Vương Tiểu Thạch tỉnh táo hơn Ôn Nhu, cho nên hắn càng đau khổ.
Vì vậy hắn ít nhất còn phân biệt được, âm thanh giống như đại quân áp sát cuồn cuộn tràn đến kia chính là tiếng sét.
Tiếng sét kia trong nháy mắt chiếu rọi trời đất, nơi ánh chớp rõ ràng đi qua, tất cả mọi thứ lại trở nên không rõ ràng.
Sau đó mưa rút xuống, giống như thác nước đổ lên mái ngói.
Giông tố mưa bão lớn như vậy, không biết cây hoa đào ra sao rồi?
Ngày mai hoa có rơi hết không?
Lại không biết Ôn Nhu thế nào rồi?
Nàng có thể giống như trước đây, giận nhanh nhưng hết giận cũng nhanh hay không?
Hắn suy đi nghĩ lại, trằn trọc không yên, rất muốn đi tìm Ôn Nhu giải thích tất cả những chuyện này.
Nhưng lại sợ nàng còn đang tức giận, sợ nàng đã ngủ, sợ quấy rầy nàng.
Tất cả, chờ ngày mai (ít nhất cũng sau khi trời sáng) rồi hãy nói?
Hắn đương nhiên đang hối hận, khi đó sao mình không nắm lấy thời cơ giải thích cho rõ ràng. Nhưng mặt khác hắn cũng cảm thấy, hiểu lầm không giải thích có thể chỉ khiến đối phương tức giận bỏ đi, còn nếu như giải thích, đối phương vẫn không để ý tới hắn, vậy chỉ sợ lại một lần nữa người ta vứt bỏ mình.
Hắn sợ đối diện với điều này.
Hắn cũng chuyện sợ hãi.
Có.
Ai cũng có.
Giống như lúc này, hắn chỉ sợ gió quá mạnh, mưa quá lớn, sẽ tẩy rửa, xóa đi những chữ viết trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769773/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.