Thực ra, lúc này Ôn Nhu cũng mong đợi Vương Tiểu Thạch nói gì đó.
Nhưng Vương Tiểu Thạch lại không nói.
Trong nhất thời hắn không nói được gì, chỉ ở trong lòng hét lớn: “Nguy rồi nguy rồi, lại một lần nữa, cô gái mà mình yêu mến muốn chia tay với mình, làm sao đây? Làm sao bây giờ! Tại sao mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều như thế này!”
Trong lòng hắn hét lớn, nhưng trong miệng lại không thốt nên lời.
Ôn Nhu cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi cho rằng im lặng là vàng.
Thái Tuyền vỗ tay cười nói:
- Các ngươi thật là đằm thắm thân mật.
Ôn Nhu xoay người, hừ lạnh:
- Hắn chờ cô?
Thái Tuyền mơ màng cười nói:
- Nếu không hắn ở đây chờ ăn đào sao?
Giọng nói Ôn Nhu lạnh như băng:
- Cô tới là để tìm hắn?
Thái Tuyền lại nói:
- Khi đó ta còn không biết cô ở đây, cho nên ngàn dặm xa xôi tới ước hẹn, không ngờ gặp phải cô.
Ôn Nhu chợt giậm chân một cái, quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu:
- Được, ta không cản trở các ngươi.
Nàng chạy nhanh về hướng cửa tròn dẫn đến phòng khách.
Vương Tiểu Thạch biết lúc này không thể do dự được nữa, đang muốn lên tiếng ngăn cản, lúc này trong cửa tròn lại vừa lúc có hai người bước ra. Ôn Nhu cúi đầu chạy nhanh, gần như đụng phải bọn họ.
Hai người đồng thời lắc mình, nhường qua.
Một người thân hình nhẹ nhàng, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769767/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.