Phòng khách có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
Tần Mặc nhìn thấy cuốn “Ai Cập đồng sử” cánh mi thật dài khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đi một chút, tựa vào sofa ngồi không nhúc nhích.
Bước chân Tần Dịch Dương vừa mới vào đến nơi, liếc mắt một cái liền nhìn đến đứa bé đang thiếu nợ hắn kia.
“Pa Pa đã về!” Một giọng nói thanh thúy vang lên, trên cầu thang một tiểu cô nương ánh mắt mở lớn trong veo như nước, lảo đảo chạy xuống đến nơi, dang hai tay hướng hắn vội vàng chạy: “Pa pa, pa đã về rồi!”
Sắc mặt Tần Dịch Dương lập tức nhu hòa, mở lớn hai cánh tay ra, trong nháy mắt khi mà nó nhào vào mạnh mẽ ôm lấy, cười giơ giơ lên cao nhìn xem một cái, tiểu cô nương cười khanh khách, vội vàng ôm lấy cổ hắn, bị hắn ôm vào trong ngực.
“Mấy ngày nay Vũ nhi có ngoan không? Có nhớ papa hay không?” Giọng nói du dương lộ ra từ tính, Tần Dịch Dương nhìn cô bé xinh đẹp ngây thơ không vướng bụi trần lớn giọng hỏi.
“Nhớ rất rất nhiều.” Tần Vũ Lạc kéo dài thanh âm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn hồng thấu: “Papa hôn nhẹ đi, mấy ngày nay Vũ nhi ngoan ngoan nhất.”
Tần Dịch Dương cười rộ lên, ở trên cái trán hồng hào cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó in lên vài nụ hôn tràn ngập tình thương của người cha.
Mà trên sofa, đứa bé lạnh lùng kia trông lại càng có vẻ cô đơn, nhịn không được buông sách xuống, từ xa nhìn bọn họ.
Lúc này Lâm Hi Hi cũng từ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527916/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.