Triệu Hà ngồi xuống ghế, thở dài về cuộc đời của mình. Người ta bây giờ có chồng có con, công ăn việc làm ổn định còn cô thì vẫn đơn côi chiếc bóng, việc làm còn chưa có. Lại tiếp tục thở dài, nói cô chưa có việc làm thì nghe còn được nhưng tại sao lại vẫn cô đơn thế này. Mắt to, mũi cao, da trắng vậy mà đã hai tư tuổi rồi trong khi chị cô mới hai hai tuổi đã có người dắt đi. Cô chợt nhớ kí ức từ năm cấp ba, một tên là đàn anh trong trường tỏ tình cô. Nhưng hỡi ôi, lúc đó Triệu Hà còn chưa biết tình yêu là gì, tỏ tình là chi.
Cứ ờ đại cho qua chuyện ai ngờ tên đó được nước làm tới, vòng tay ôm eo cô, Triệu Hà bực mình, tống thẳng một cú vào mặt tên dê xồm và từ đó không ai dám chơi với cô nữa. Hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn, chẳng hồi hộp gì. Nhìn những người đi phỏng vấn bị loại mặt não nề mà cô không cảm xúc. Dù sao thì cũng tốt, sắp tới lượt mình rồi. Ai nha, anh chàng phỏng vấn này giống nhân vật trong anime mà cô mới xem quá. Chẳng qua chỉ là đẹp trai thôi, chứ còn tính cách thì bá đạo khỏi nói, xem qua hồ sơ thấy cô là còn lại thì hỏi mấy thứ vớ vẩn không ăn nhập với công việc...