Trân Bảo Bảo cũng thật là rất khoa trương. Cô nói với bố của cô không có tôi là cô sống không nổi. Đến khi bố cô cho cô đến đây sinh sống cô lại đòi bỏ thêm chiếc điều hòa cộng thêm những đồ cá nhân chất đầy trong bệnh viện. Tôi nghĩ bố Bảo Bảo đã đấu tranh rất nhiều để có thể đạt được như vậy.
Kể từ hôm đó, tôi bỗng dưng trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Có người nói tôi rất may mắn, có người nói tôi rất khéo ăn nói nên dụ dỗ được Bảo Bảo, còn có người lại nói tôi số khổ khi bị một cô gái vừa xấu xí vừa mập vừa lùn đeo bám như đỉa. Riêng chỉ có Tống Hàn Vũ hời hợt, lâu lâu liếc tôi đầy thâm ý một chút. Tôi liền đưa hai ngón tay ra ý là nhắc nhở hắn còn nợ tôi tiền. Hắn liền tức giận, hắt hơi quay đầu đi không thèm nhìn tôi.
Chắc chắn phần đông là nghĩ tôi may mắn, vừa lấy lòng được con gái của xã hội đen vừa có thể chữa bệnh lại vừa có thể sống trong điều hòa mát mẻ tất cả mọi thứ đều đầy đủ tiện nghi. Phòng bệnh thấp nhất chuyển lên thành khách sạn năm sao. Những người ở đây ai ai cũng được dùng ké, không cảm thấy ghen tị với tôi đều là lạ. Chỉ có đám người kia hay liếc mắt vào đây, tôi thấy người ta cụp mắt xuống rồi lắc đầu, chắc là nghĩ rằng cuộc sống sau này của tôi sẽ gian nan. Tôi lại không nghĩ vậy.
Cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt non nớt đang ôm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-soi-han-la-nai/97569/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.