Quả thật nếu nói ra cuộc sống của tôi là một cuộc sống nhàm chán, không thú vị nhưng với tôi đó là một cuộc sống bình yêu.
Chắc tôi chưa kể về gia đình tôi cho người khác nghe nghỉ? Quả thật bản thân tôi cũng không muốn nói, giữ được từng nào hay từng ấy. Bí mật luôn luôn thú vị.
Ngày ngày tôi vẫn ngồi một góc nhìn phía trời. Không khí trong căn phòng này rất u ám, không có một chút nào gọi là sức sống. Chẳng biết ai là người có thể ra đi cũng chẳng biết ai là người có thể qua khỏi. Tôi biết người có sức sống duy nhất chính là tên biến thái nằm bên giường.
Công nhận là trong căn phòng này chỉ có tôi với hắn là hai người trẻ tuổi nhất, nhìn cũng đương đương tuổi nhau nhưng căn bản là tôi ngày ngày như một con ngốc vô hồn nhìn về một phía. Hắn lại rảnh ỗi đi chọc ghẹo mấy cô y tá ngoài kia. Rồi nhìn ai cũng nói”Cô xinh đẹp tựa thiên tiên, có đôi mắt dịu dàng như mẹ của tôi“. Quả thật lời ngon mật ngọt như vậy đều làm người ta xiêu lòng, tôi còn nhớ rõ có một ngày nắng ấm áp. Một cô y tá thực tập rất béo, ánh mắt híp lại, những mỡ thừa trên khuôn mặt đọng lại bên hai má nhìn không ra hình dáng.
Hắn lại mặt dày trêu ghẹo, cô gái kia liền thẹn thùng chạy đi không bai giờ thấy nữa. Vâng, ánh mắt cô ra rất dịu dàng, rất đẹp tựa thiên thần!!
Ngay cả khi hắn lên cơn bệnh vào ban đêm, miệng không van một câu, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-soi-han-la-nai/97568/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.