Bệnh tình của tôi ngày càng yếu dần đi, đôi môi trắng bạch, làn da nhợt nhạt đến nỗi có thể thấy rõ đường gân. Mắt tôi cũng mờ dần, điều tôi cảm thấy rõ nhất chính là hơi sức đứng dậy cũng không có.
Tôi cố tình dấu đi, Trân Bảo Bảo ngày ngày kề cạnh tôi cũng nhận ra sự khác thường, đôi mắt yêu ớt nhìn từng người từng người ở đây chết dần chết mòn cô lại càng hoảng sợ, sợ ngày nào đó sẽ đến lượt tôi ra đi.
Dù đã thay giường mới thoải mái hơn nhưng nữa đêm tôi vẫn không thể nào chợp mắt, cái cảm giác đau quằn quại ê ẩm cả người làm tôi sợ hãi. Lần đầu tiên tôi sợ hãi cái chết, sợ rằng Bảo Bảo không có tôi sẽ rất thương tâm. Nhiều đêm tôi cố gắng chịu đựng cố gắng không động đậy sợ đánh thức người nằm một bên, nhưng sau này, ngày ngày bệnh tình tôi tăng dần, cơn đau kéo dài hơn, lại còn đau đớn nhiều hơn làm tôi không thể không run rẩy.
Ánh mắt mờ mịt mở giữa đêm, màn đêm bao phủ làm tôi không nhìn rõ, nằm yên một lát rồi cố chịu đựng rời giường đi ra ngoài. Cơn đau ập đến khiến chân tôi tê rần bước đi không vững, một tay chống giữ thành cửa, một tay đặt trước ngực thở hổn hển. Vì không để phát ra tiếng động, tôi đi rất nhẹ nhàng ra ngoài, bước đi chậm chạp mò theo ánh sáng hiếm hoi trong màn đêm. Tìm được chiếc ghế đá liền thả người ngồi xuống, mồ hôi làm ướt đẫm một mảng sau lưng, lâu lâu lại có cơn gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-soi-han-la-nai/97570/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.