Thời gian trôi qua, liệu có thể lấp đầy những khoảng trống ở trong lòng? Dùng tình yêu chân thành để vượt qua tất cả dông tố, liệu có thể ở bên nhau thật dài lâu? Định mệnh chẳng thể nào thay đổi. Mối tơ tình luôn đến với người ta theo những cách bất ngờ nhất, chính vì thế, nó khiến cho ta không kịp phòng bị bất cứ điều gì, càng ngày càng thuận theo, càng ngày càng mê loạn. Giống như khi ta rơi vào vũng bùn lầy không lối thoát, chỉ có thể bất lực chờ đợi cái chết vậy. Mọi thứ xảy ra đều quá nhanh. Và khi quay đầu nhìn lại, trái tim này cũng chẳng phải là của ta nữa.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Gặp nhau là do duyên số, mất nhau là do có duyên nhưng không phận. Có trách, chỉ có thể trách tại sao lại không thể gặp nhau sớm hơn một chút. Sợi tơ hồng có thể gắn chặt hai người của hai thế giới hay không? Hai cuộc sống riêng biệt lại cùng chung một tình yêu, một dòng chảy ấm áp chảy ở trong lòng. Thế nhưng, duyên phận đã lỡ, đã bỏ qua rất nhiều, rất nhiều cơ hội. Giá như ta có thể nắm lấy tay người mãi. Giá như, cả đời này có thể cùng người chung bước như thế...