Y chú ý đến người kia thật lâu. Bắt đầu từ lúc người kia giúp y nhặt công văn rơi trên đất.
Người kia nói, người kia cười, biểu tình hiền lành khi giúp người khác.
Đó là Ương của y.
Ương của y thực anh tuấn, thích cười, thích vẽ tranh, thích nghe nhạc ồn ào, thích hoa hồng, thích nhặt mèo hoang về nhà, thích uống bia lạnh ở quán nhỏ sau khi tan sở vào mùa hè.
Y đã yêu một người đàn ông hoàn toàn đối lập bản thân y.
Nhưng y chỉ dám đứng nhìn từ phía xa xa.
Dù sao người như y, cũng sẽ không có cơ hội.
Ương có một cô bạn gái xinh đẹp. Y từng đỡ cô dậy khi không cẩn thận té ngã. Bàn tay nho nhỏ, tươi cười ngọt ngào, ôn nhu nói cảm ơn.
Là một cô gái vô cùng tốt.
Mỗi lần nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bọn họ, y cũng cảm thấy ấm áp tự đáy lòng.
Trong đêm tối nghĩ tới người kia, y sẽ không thấy mình cô độc.
Tưởng tượng Ương mỉm cười với y, hôn y, bao trùm thân thể y.
Y nghĩ chính mình thật xấu xa.
Y chỉ biết trốn ở một nơi bí mật gần đó với những ý niệm đáng xấu hổ trong đầu.
Y khát vọng được người chú ý, lại sợ hãi ánh mắt kẻ khác, sợ hãi bị nhìn thấu, bị người phát hiện nội tâm mình dơ bẩn như thế nào.
Y cứ như vậy mỗi ngày lén lút nhìn Ương, ngẫu nhiên sẽ vì ánh mắt vô thần đảo đến chỗ mình mà nhịp tim tăng tốc.
Cho đến một ngày, Ương mất tích, không còn trở về.
Thời điểm thấy Ương lần nữa, là trên bàn giải phẫu ở trường học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-formalin/119030/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.