Đêm tối đến rất nhanh.
Sau khi được vớt từ bồn formalin ra ngoài, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Đợi chờ không biết tương lai, hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi cùng cô độc. Nhưng mà, tử thi không thể tự trấn an, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thân xác hư thối đi. Bụi quay lại bụi, đất về với đất, linh hồn lại trở thành linh hồn.
Bóng đêm vô tận.
Khi hắn dần quen thuộc với loại tối tăm này, bốn phía bắt đầu sáng lên, chậm rãi, càng ngày càng sáng.
Sáng sớm. Là sáng sớm của sự chia ly vĩnh viễn.
Buổi sáng, rời giường, rửa mặt đánh răng, kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời rọi vào căn phòng nhỏ hẹp bừa bộn. Tất cả đều trở nên trong sáng ấm áp, tất cả đều tốt đẹp đầy sức sống.
Một ngày mới.
Nhưng hắn không có cách nào rời giường.
Nơi hắn nằm không phải là giường, mà là bàn giải phẫu. Khăn trắng che đi thân thể đã chết của hắn, hắn cũng không cách nào đứng dậy, không thể mỉm cười, không thể sống như những người khác. Mộ phần là nơi cuối cùng hắn có thể đến, hoặc là bị cắt ra từng mảnh, bóc ra từng tầng, sau đó lại thả vào đáy bồn vô tận.
Ai sẽ đến cứu vớt hắn khỏi vận mệnh này?
Thậm chí hắn còn không nghe được chim hót. Ở nơi cô tịch đằng đẵng mà nghe chim chóc hót vang cũng như thấy được bầu trời xanh thẵm cùng ánh nắng chói chang.
Tiếng chuông vang lên, ngoài cửa bắt đầu truyền đến thanh âm rộn ràng nhốn nháo.
Có người mở cửa, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-formalin/119022/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.