Thời gian chầm chậm trôi qua, hoa nơi đầu giường sắp héo, cùng người kia mỗi ngày đều nhờ vào dương vật giả làm tình, mỗi ngày thông qua chiếc gương lớn nhìn thấy thân thể mình được phun thuốc rồi lại chậm rãi khô ráo. Tất cả đều có tiết tấu của sinh mệnh diễn ra, chỉ có chính hắn, mờ mịt dừng chân ở đây.
Hôm nay người kia đi làm theo thường lệ.
Hắn nằm trên giường đếm đoá hoa trắng vừa nở ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sắt bên ngoài bị kéo ra.
Không phải tiếng bước chân quen thuộc của nam nhân.
Tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, một nữ nhân đi vào, nữ nhân khéo léo với khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo.
Đó là một gương mặt quen thuộc.
Trong giây lát hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, lại lập tức quên đi.
Chuyện khi còn sống đã quá mơ hồ, chỉ còn những đoạn ký ức ngắn ngủi phức tạp trong đầu.
Hắn cố gắng nhớ lại dựa trên những đoạn ký ức này, nhưng vô ích.
Một căn phòng vào lúc sáng sớm, đầu lưỡi gái bán hoa, cùng với đau đớn bị đạn bắn vào, trừ lần đó ra hắn còn nhớ rõ cái gì?
Thiếu nữ đi đến trước mặt hắn, mắt trừng to không thể nhìn hắn, tiếp theo nước mắt liền trào ra.
Vươn hai tay ôm đầu của hắn, cúi đầu khóc nức nở.
“Ương, vì sao lại như vậy?” Nữ nhân thì thào truy vấn.
Ương là tên của hắn sao?
Hắn cái gì cũng không biết, cũng không cách nào trả lời, cho nên xin đừng hỏi nữa.
Tuy nhiên nước mắt của người con gái kia rơi trên mặt khiến hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-formalin/119027/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.