Phác Ngọc dán vào người anh: “Anh cứ như vậy đến đây, trong nhà có việc gì quan trọng không?” “Em không ở cạnh anh mới là nghiêm trọng.” Trần Cừu An ôm cô: “Ngày kia chúng ta cùng về nhà nhé.” Anh ở nhà thấy ảnh cô chụp, lúc nghe giọng nói của cô, hiếm khi hối hận, anh không nên để cô một mình trở về, nghĩ đến thời điểm cả gia đình bên này quây quần sum họp, còn cô lẻ loi một mình, trái tim anh lại thắt chặt lại.
Tình yêu làm người ta học lo được lo mất. Chu Phác Ngọc nằm trong lòng anh nói: “Vâng.” Hôm sau là mùng Một đầu năm, miếu Thành Hoàng thành Bắc tổ chức lễ hội. Hai người tay trong tay, như mấy đứa trẻ dạo chơi hội chùa. Phác Ngọc mua một xiên kẹo hồ lô, Trần Cừu An không thích ăn thứ này, cô đút anh một viên, anh nhíu nhíu mày, cảm nhận vị chua trong miệng.
Rất nhiều người tới miếu Thành Hoàng thắp nén hương, Phác Ngọc theo dòng người vào trong miếu, trong miếu hương khói bay lượn, cầu cho năm sau làm ăn buôn bán phát đạt, cầu cho tình yêu đẹp mỹ mãn, cầu cho gia đình trăm năm hòa thuận. Cô cũng mua một bó hương, quỳ trên nệm, trong đầu cô không cầu anh làm gì cả, chỉ cầu bình an. Cầu Thành Hoàng phù hộ cho người bên cạnh cả đời bình an suôn sẻ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.