*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mina
Hôm sau, Phác Ngọc và Trần Cừu An cùng đi câu cá, họ lái xe đến Đông Hồ.
Tiết trời hôm nay rất đẹp, xung quanh hồ có không ít người, Phác Ngọc dựng một cái ghế dưới tán cây, Trần Cừu An cầm dụng cụ câu cá qua, anh treo mồi câu xong, quăng cần câu xuống hồ liền ngả lưng vào ghế dựa đọc sách.
“Cứ thế là câu được cá?” Phác Ngọc hỏi.
“Câu cá à, nguyện giả thượng câu (1).”
(
1) Điển tích Lã Vọng câu cá. Nguồn đọc thêm:https://ndhoangha.wordpress.com/2016/12/16/dien-tich-la-vong-cau-ca/
Chu Phác Ngọc cười: “Anh có phải là Khương Thái Công đâu.”
Trần Cừu An khép sách lại, vươn người sang hôn cô một cái: “Anh không phải Khương Thái Công sao, không phải câu được một con cá ngốc rồi à.”
Anh đang so sánh cô với con cá ngốc. Chu Phác Ngọc véo anh một cái, cô cầm lấy cần câu, một lát sau, cô cảm thấy đầu cần câu nặng nặng, cô đứng dậy thu câu, một con cá nổi lên trên mặt nước.
“Cá!”
Trần Cừu An gỡ con cá vùng vẫy nhảy nhót ra, vứt vào thùng nước.
“Em lợi hại chứ.” Phác Ngọc cười nói.
Cô bỗng nổi lên hứng thú, câu được vài con cá liên tiếp.
Trần Cừu An nhìn thành quả của cô cười nói: “Rất tốt, về sau không cần lo lắng em không nuôi nổi anh nữa rồi.”
“Ông ngoại em rất thích câu cá, hồi nhỏ em thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-darwin/2104363/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.