Hai tách café được bê đến, mùi hương nồng nàn.
Trong quán bật bản nhạc tình cảm nhẹ nhàng.
Nhưng Thẩm Nghệ không có tâm trí uống café.
Sự xuất hiện đột ngột của Tần Vy cũng đường đột như sự ra đi không lời từ biệt ngày xưa vậy, mang tới cho cô không ít đả kích. Cô không hề được chuẩn bị, ngồi xuống nửa phút rồi mà vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Phản ứng của Tần Vy thì bình tĩnh hơn nhiều.
Chị ấy vẫn ngồi im không nhúc nhích, ngón tay kẹp điếu thuốc đang hút dở.
Mùi vị của thuốc lá phụ nữ không nồng, nhưng Thẩm Nghệ lại cảm thấy không thoải mái. Một Tần Vy như vậy dường như đã biến thành một người khác.
Thẩm Nghệ lên tiếng: “Chị Tần Vy, ngày xưa chị đâu có hút thuốc“.
“Em cũng nói mà, ngày xưa.” Tần Vy nhìn cô, mỉm cười: “Em lớn lên không ít, chín chắn rồi“.
Thẩm Nghệ không đáp, ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Chị Tần Vy, bao năm qua... chị đã đi đâu?“.
Tần Vy ngừng lại một chút rồi mới trả lời: “Đi rất nhiều nơi, chị không còn nhớ rõ nữa“.
“Vậy... chị quay về là muốn tìm anh trai em ư?” Thẩm Nghệ quan sát biểu cảm của chị ấy.
Tần Vy khẽ cụp mắt xuống, tầm nhìn rơi vào khoảng không đầy khói thuốc.
Hai giây sau, chị ấy trả lời: “Cứ coi là vậy đi“.
Thẩm Nghệ nhìn vẻ bình thản của Tần Vy, bao khó hiểu đều đọng lại trong đầu. Cô không nhịn được, quyết tâm hỏi hết một lượt: “Vậy năm đó vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177615/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.