Khi Thẩm Phùng Nam gõ cửa, Lương Nghiên vẫn đang tựa vào tường nhà vệ sinh.
Cô nghe thấy tiếng của anh, bèn tỉnh lại, đi tới mở cửa.
“Nghiên Nghiên.” Thẩm Phùng Nam nhìn cô, lòng bàn tay vô thức xoa vào nhau.
Lương Nghiên ngẩng đầu lên hỏi: “Làm xong cơm rồi à?”.
Anh hơi dừng lại.
Mắt cô vẫn đỏ rực, ngữ khí thì đã bình thường trở lại.
Nhìn cô một lúc, Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Xong rồi, còn thiếu một món canh nữa thôi”.
Lương Nghiên nắm lấy tay anh, mỉm cười: “Vậy sao anh còn không làm nốt?”.
“Anh…”
Thẩm Phùng Nam im lặng một lúc mới nói: “Bây giờ anh đi làm đây”.
“Ừm.”
Lương Nghiên ngồi trên sofa một lúc, Thẩm Nghệ từ trong bếp đi ra, do dự một lúc mới quyết định đi đến, hỏi cô: “Nghiên Nghiên, em nghe thấy hết rồi à?”.
Lương Nghiên gật đầu: “Vâng”, ngừng một lát lại nói tiếp: “Kem chảy hết nên em vứt đi rồi, em xin lỗi”.
Thẩm Nghệ vội nói: “Không sao không sao, ngày mai chúng ta lại đi ăn”.
“Dạ.”
Lương Nghiên im lặng, Thẩm Nghệ cũng không biết nên nói sao cho phải.
Bứt rứt một lúc, cô ấy lí nhí: “Chị ấy… ý chị là chị Tần Vy, chị ấy là bạn gái cũ của anh trai chị. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, đã là ‘cũ’ rồi. Họ cũng đã lâu lắm rồi không gặp mặt, cũng không liên lạc gì, thật đấy”.
“Em biết mà, em nghe thấy rồi.”
“Vậy em…”
Thẩm Nghệ chưa nói dứt câu, Thẩm Phùng Nam đã bê bát canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177617/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.