Khi bảo vệ tới nơi, hai gã kia đã chạy xa rồi.
Lương Nghiên cảm giác mình không còn chút sức lực nào.
Cô mặc dày nhưng lại lâu rồi không vận động. Đột ngột bị tấn công thế này, đau tuy vẫn có thể nhịn được, chỉ có điều quá mệt, tới giờ vẫn chưa thở ra hơi.
Bảo vệ giật mình vì cảnh tượng ấy: “Thế này là... bị cướp giật?“.
Không kịp hỏi nhiều, một người vội vàng qua đỡ Lương Nghiên dậy, người còn lại giúp họ nhặt những thứ rơi dưới đất lên.
Lương Nghiên được đỡ ngồi dậy. Thẩm Nghệ ôm cánh tay cô, vẫn đang nức nở.
Lương Nghiên hổn hển nói: “Di... di động của em rung...“.
Thẩm Nghệ cũng nghe thấy tiếng rung, bèn lần tìm di động trong túi Lương Nghiên.
Là cuộc điện thoại của Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Nghệ lập tức bắt máy. Vừa nghe thấy giọng nói thân thuộc, tiếng khóc của cô ấy lại càng dữ dội hơn: “Anh, anh mau tới...“.
Phòng bảo vệ tiểu khu sáng đèn.
Lương Nghiên ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dựa lưng vào tường, Thẩm Nghệ co người ngồi bên cạnh cô, lấy khăn giấy lau cho cô khóe miệng và mu bàn tay. Gã cao gầy đánh không hề nhẹ, khóe miệng Lương Nghiên sứt thịt. Mu bàn tay vì trong lúc giằng co bị chà xuống đất nên xước thành một vệt máu dài.
Thẩm Nghệ vừa lau vừa hỏi: “Sưng lên rồi, có đau không?“.
Một vệt nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt cô ấy, lòng bàn tay cũng bị trầy da. Lương Nghiên kéo tay cô ấy lại: “Sao tay chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177613/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.