Phan gia mới mở một quán ăn nhỏ trên đường núi, quán không lớn, chẳng qua là một gian nhà tranh bình thường, quán cơm nhỏ khai trương tới nay đã ba ngày, lại không có một người khách nào. Đỗ Ninh tự khuyến khích bản thân, khai trương mới ba ngày mà thôi, không có khách là rất bình thường, chỉ cần có người tới, ăn thức ăn hắn làm nhất định sẽ khen không dứt miệng, sau đó sẽ đến nhiều lần nữa.
Để tiết kiệm tiền, Đỗ Ninh xây quán tại một nơi hoang vắng, nào ngờ ở đây lúc nào cũng hoang vu, gặp được người bạn như Tiểu Trư, anh cũng đỡ nguôi ngoai phần nào. Đỗ Ninh rót trà, lôi kéo Tiểu Trư ngồi ở bên hồ ngắm cảnh, tùy ý nói chút ít, lúc không nói chuyện, cứ như vậy ngồi yên lặng. Bên cạnh có một người theo bầu bạn, quả nhiên cùng lúc chính mình cô đơn khác nhau rất lớn, tâm tình rất bình tĩnh, có một loại ấm áp nhàn nhạt, bổ sung ở trong thân thể.
Tiểu Trư ăn no liền đi đi nằm ngủ. Đỗ Ninh thật sự không biết nam hài này từ nơi nào chui ra, chẳng lẽ là lễ vật sơn thần đưa cho hắn sao? Có y ở bên người, có phải hay không sau này có thể không cô độc nữa, yên bình mà sống tiếp?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.