Tạ Khôn - trong một lần bị lạc đường vô tình nghe thấy tiếng động lạ khi cậu đang cố gắng tìm lối thoát. Tiến lại gần, ở phía xa xa, cậu thấy có gì đó trắng trắng điểm ở tít phía trước. Với bản tính tò no, Tạ Khôn nheo mắt lại, thận trọng tiến lại gần đốm trắng đó. Hóa ra là một con dê. Hắn thấy lạ, tự hỏi tại sao lại có con dê ở nơi rừng hoang vu này. Nhưng chẳng được bao lâu, cậu ta mặc kệ con dê trắng đó và thẳng tiến về phía trước dẫu rằng con dê trắng đằng sau cứ bám lấy cậu. Cậu cứ đi mãi, đi mãi cho đến khi chẳng còn thấy bóng dáng con dê đó đâu nữa.
Bất chợt, Tạ Khôn nghe thấy tiếng động lạ đang tiến lại gần. Nhưng bước chân đó có vẻ rất từ từ, thong thả đủ để Tạ Khôn biết, đó không phải là một kẻ sát nhân, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay đầu lại. Và rồi cậu thấy một vị thiếu niên còn rất trẻ, chừng mười tám tuổi, mặc một bộ đồ trắng, đứng ngay đằng sau. Hai con mắt vị thiếu niên đó đang trừng thật to nhìn chằm chằm vào Tạ Khôn, dáng vẻ thận trọng.
Ban đầu, Tạ Khôn không tính tiếp chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt của cậu thiếu niên, Tạ Khôn nhẹ giọng hỏi. Hóa ra người đó cũng bị lạc đường... Một vị thiếu niên thật thà, xinh đẹp như vậy, sao lại bị lạc đường ở đây?