Mị Mị thật sự rất mê người
Sáng ngày hôm sau Vệ Văn tỉnh lại, đánh răng rửa mặt xong, còn chưa kịp xem tin nhắn của ba mẹ, liền bị Tạ Khôn kéo đến bên cạnh máy chạy bộ.
“Hôm nay bắt đầu rèn luyện thân thể.” Tạ Khôn vỗ vỗ lên máy chạy bộ: “Tiến hành theo chất lượng, vừa bắt đầu không cần chạy lâu lắm.”
Vệ Văn cẩn thận run rẩy nhìn theo cánh tay anh, chớp chớp mắt nhìn anh, yếu ớt: “Không chạy lâu lắm… Là bao lâu?”
“Hai mươi phút.”
“… Không thể ít hơn một chút sao?”
Đôi mày Tạ Khôn giật giật: “Vậy mười phút?”
“…” Vẻ mặt Vệ Văn do dự: mười phút cũng rất lâu!
“Mười phút có thể luyện ra cái gì, cứ hai mươi phút đi.”
Vệ Văn: “…”
“Bây giờ bắt đầu?” Tạ Khôn nói xong liền muốn đi ấn chốt mở.
Vệ Văn giật mình, nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh, thấy anh khó hiểu nhìn qua, vội vàng lắp bắp nói: “Kia, cái kia… Vì sao phải dùng máy chạy bộ chạy? Rất không có tinh thần, chạy sẽ rất buồn chán! Ôi, ôi… Tôi cảm thấy ra bên ngoài chạy có vẻ tốt, vừa có thể hô hấp không khi mới mẻ, còn có thể ngắm phong cảnh… Nếu không anh ở chỗ này chạy, tôi, tôi ra bên ngoài chạy!”
Tạ Khôn nhìn ra ngoài một chút, lại liếc mắt nhìn về phía Vệ Văn một cái: “Được.”
Khuôn mặt Vệ Văn lộ vẻ vui mừng.
“Tôi với cậu cùng ra bên ngoài chạy.”
Vệ Văn: “…”
Hai người thay đổi quần áo xong vào thang máy xuống lầu, một người thần thanh khí sảng, một người uể oải không phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duong-mi-mi/198616/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.