Hắn là nam phi, cùng với hậu cung ba ngàn nam phi cũng không khác nhau là mấy. Hắn không cầu hư vinh, không cầu được người yêu, hắn chỉ hi vọng có thể rời khỏi nơi hoàng cung hiểm ác này, phiêu diêu tự tại, không màng thế gian. Hắn muốn mình là những đám mây, là cơn gió, vòng quanh thiên hạ, chu du cả một đời. Hắn cầu yên ổn, hắn cầu đơn độc. Nhưng thế gian này, nào ai biết được điều gì tiếp theo sẽ xảy ra?
Một nam phi, giá trị rẻ mạt như vậy, chỉ là nam sủng để người ta mua vui, vậy mà hai nam nhân anh tuấn tài hoa này lại yêu hắn. Một người là hoàng đế, đứng trên vạn người, hô phong hoán vũ, ngạo nghễ đứng trong trời đất. Một người là vương gia, giang sơn gần như cùng với hoàng đế chia làm hai miền. So về tài nghệ, so về tướng mạo, như thế nào cũng là ngang hàng nhau, khiến cho hắn hỗn loạn.
Hắn nên làm thế nào cho tốt? Hắn muốn rời đi, nhưng nhiều hơn lại là không nỡ. Hắn muốn yêu, nhưng lại lo sợ tâm tư của một bậc đế vương khiến cho hắn chùn bước. Thế gian này, rốt cuộc nên đến đâu cho tốt? Điểm dừng chân cuối cùng là chốn nào đây? Hắn muốn lựa chọn, hắn khao khát yêu thương.