Ưm, Thư Ca thả lỏng người, từ từ dựa sát vào thân thể phía sau, chưa bao giờ lại cảm thấy cái ôm này ấm áp đến vậy. Đôi tay đang ôm lấy mình kia, chưa bao giờ cảm thấy mạnh mẽ như vậy, khiến mình an tâm như vậy...
Nhắm mắt lại, nếu cứ như vậy, như vậy, vĩnh viễn có thể dựa vào như vậy thật tốt, vĩnh viễn...
Một cảm giác kỳ lạ chậm rãi xuất hiện, len lỏi vào sâu trong tim...
Ừm, thật thoải mái...
Ánh sáng mặt trời xuyên vào song cửa, êm dịu ngập tràn căn phòng, chiếu lên bóng hình hai người đang ôm lấy nhau...
"Thư", Thụy vương cắn cắn vành tai người nằm trong lòng: "Ngày hôm qua ta đột nhiên nghe nói ngươi bị gọi đi thị tẩm. Vì vậy, ta liền ngồi ở chỗ này chờ, nghĩ đến việc ngươi cùng với nam nhân khác ở trên giường, nghĩ đến thân thể của ngươi đang bị nam nhân khác nhìn ngắm, làm những thứ gì đó với ngươi..." Cắn răng, hắn đã phải trải qua một đêm nóng lòng cực điểm, phẫn nộ cực điểm... Thậm chí, hắn còn định xông vào tẩm cung... Nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể làm được, chỉ có thể tại đây chờ, chờ, chờ... Từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy bất lực đến như vậy...
"Thư, ta chưa bao giờ thất bại như vậy, nếu như y không phải là Hoàng thượng", Ánh mắt chợt lóe lên tia căm hờn, cánh tay càng siết thật chặt, liền phát sinh một tiếng rên...
Ai, Thư Ca nhướng mày, lồng ngực từng cơn đau nhức...
"Làm sao vậy?" Thụy vương xoay người trong lòng lại, phát giác gương mặt trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ca/62547/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.