Ai, tiếng thở thỏa mãn nhẹ nhàng phát ra, "Thư..." Hai tay vẫn đang ôm chặt chậu hoa", Cái này, là hoa hướng dương gì đó sao?"
"Sao người lại biết?"
"Ngày đó, ngươi nằm ở trong lòng ta luôn miêng lẩm nhẩm gọi hoa hướng dương, ta nghĩ, nhất định là nó rất quan trọng với ngươi, bởi vậy..." Cọ cọ lên chóp mũi tinh xảo của đối phương, "Ta liền sai người đi tìm về, thích không?"
Thấy Thư Ca hơi gật đầu, "Trong phủ của ta cũng có trồng, sau này, mỗi năm ngươi đều có thể thấy được."
Thư Ca siết chặt tay, bình tĩnh hỏi: "Vì sao, vì sao phải làm như vậy?"
"Còn không rõ sao?", nam nhân trước mắt lấy chậu hoa đặt xuống, kéo Thư Ca ngồi lên trên đùi hắn, "Ta yêu ngươi, ngay từ đầu đã yêu ngươi."
Hừ nhẹ một tiếng: "Vương gia, cần gì phải làm đến mức này?"
"Đúng vậy, hà tất phải làm thế này nhỉ," áp trán mình vào trán người kia, đột nhiên có chút dỗi: "Từ nhỏ đến lớn, ta lần đầu tiên vì chăm sóc một người mà thức trắng đêm không ngủ, cũng lần đầu tiên ta hạ mình đi hầu hạ người khác, thế mà người nọ không chút cảm kích ném vỡ chén, lần đầu tiên băng qua ngàn dặm, tiêu hao nhân lực đem hoa trở về, chỉ vì muốn làm cho người nọ vui mừng."
Bàn tay để trên lưng khẽ siết chặt, đưa môi dời về phía lỗ tai người nọ:
"Ta thừa nhận, chuyện này một nửa cũng là do ta gây ra, từ trước tới nay ta làm việc chưa bao giờ hối hận, lại càng không có chút bất an, nhưng nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ca/62545/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.