Một luồng khí lạnh khiến thân thể khẽ run, tuy rằng đã vào mùa xuân, nhưng gió đêm vẫn lạnh đến thấu xương.
Thư Ca mông lung mở mắt ra, vốn định nằm nghỉ một lúc, để những vết thương bớt đau, nhưng bầu trời đã tối đen từ lúc nào, nha đầu kia chắc đang rất sốt ruột.
Chật vật đứng dậy, vết thương trên lưng còn có thể chịu được, nhưng còn vết thương ở thân dưới đau buốt so với sau khi sinh hoạt vợ chồng chỉ có hơn chứ không kém.
Xem ra Thụy vương chẳng hề nương tay chút nào, cũng tốt, cho hắn xả giận một tí, ít nhất cũng tránh được chuyện kia.
Xiêm y bị lôi kéo đã rách mất.
Ai...
Thật là đáng tiếc, vốn là loại vải tốt, muốn được trong cung cấp cho, trừ khi có thể ra ngoài, còn không thì đừng mong. Ở chỗ này, đồ vật được phân phối theo đẳng cấp, làm phi tần cấp thấp nhất, hiển nhiên đồ dùng được cấp cũng là đơn sơ nhất, hơn nữa lại còn bị quản sự cắt xén để đem đi hiếu kính với các sủng phi đầy quyền thế, đã vậy còn lén đem ra ngoài bán bớt. Cá lớn nuốt cá bé, cá bé đành phải ăn tôm là nguyên tắc cơ bản, tại một nơi như hoàng cung này lại càng thấy rõ hơn.
Thư Ca mất gấp đôi thời gian thường ngày lảo đảo trở về phòng. Không gian tối như mực trông thật quạnh quẽ. Có lẽ tiểu nha đầu đi ra ngoài rồi, Thư Ca kiệt sức nằm xuống giường.
Ai... Động tác vừa rồi dường như lại khiến vết thương nứt ra thêm, cậu thậm chí còn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ca/62542/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.