“Tiểu thư! Tiểu thư, không hay rồi!” Trong một gian phòng trang nhã, một thân ảnh yểu điệu ngồi trước cửa sổ được mở một nửa, kim chỉ trong tay không có nửa điểm đình trệ cho dù có người tới quấy rầy. Chờ đến khi tiểu nha đầu thở dốc một hơi xong, nữ tử kia mới dừng thêu thùa, xoay người lại cười nói: “Có chuyện gì mà để cho muội kinh sợ như vậy?” Nữ tử có dung mạo xinh đẹp thanh tú, tao nhã, chỉ là trong đôi mắt lại mang vẻ linh hoạt và mẫn tuệ nhìn có chút không tương xứng với vẻ bề ngoài nhu nhược của nàng. Một thân áo lụa trắng, mái tóc dài được tùy ý vấn lên bằng cây trâm ngọc bích, nếu người ngoài thấy được chắc chắn sẽ khó tin tưởng nữ tử này đường đường là đích trưởng nữ của phủ Thượng thư.
Tiểu thư! Người còn có tâm tình để thêu thùa sao. Người biết không. . .người đã bị Lê vương từ hôn rồi hay không! Chuyện này đối với Diệp Ly vô cùng bình thường vì cứ vài ngày lại lui hôn nhưng điều khiến nàng khó hiểu nhất là: vốn cho rằng bị Lê vương lui hôn thì mình có thể sống yên ổn được mấy năm nữa, dù sao thời đại này nữ tử nguyện ý bị lui hôn cũng không nhiều, “Nhà chúng ta chỉ là phủ Thượng thư mà thôi, sao Hoàng thượng lại để ý nhiều như vậy?” Ba ngày trước bị từ hôn, ba ngày sau lại từ hôn. Là Hoàng đế quá coi trọng phủ Thượng thư hay là vì nhìn nhà trai được ban hôn không thuận mắt?
Dù gì thì cũng phải cưới nhưng thật là đáng thương cho nàng khi ngày thành hôn tướng công của cô cũng không xuất hiện… cho đến khi cả hai chỉ có thể gặp nhau ngoài đường nhưng cũng chẳng biết mặt nhau và có khi anh nhìn cô quản lý tiệm cầm đồ của gia đình mình ra sao. Lâu ngày một người nảy sinh tình cảm còn cô do chưa bao giờ gặp nhau nên họ sẽ yêu nhau như thế nào đây.