Chương trước
Chương sau
Trong phòng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng từng viên cờ mà Mặc Tu Nghiêu thong thả đặt lên bàn cờ. Cho đến khi Hàn Minh Nguyệt cho là Mặc Tu Nghiêu sẽ không trả lời, thì mới nghe thấy hắn hờ hững nói: “Vậy thì như thế nào?”

Hàn Minh Nguyệt bất đắc dĩ cười, đúng vậy, vậy thì như thế nào? Cho dù giang hồ, triều đình và dân chúng loạn thành một đống, thì có quan hệ gì với Định Quốc Vương phủ của hắn chứ? Hơn nữa, bởi vì thế lực của Thiên Nhất các ở Đại Sở thưa thớt, nên Đại Sở cũng sẽ bị ảnh hưởng nhỏ nhất. Mà thậm chí Định Quốc Vương phủ còn có thể nhân cơ hội mà đưa người của mình vào. Lấy tay nâng trán, Hàn Minh Nguyệt suy tư một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía  người đã từng là bạn tốt của mình, “Vậy ta sẽ nhận được gì?”

Mặc Tu Nghiêu nở nụ cười lãnh đạm, “Bản vương thả cho ngươi một con đường sống, chẳng lẽ còn không phải đã có lợi cho ngươi rồi sao?”

Hàn Minh Nguyệt cười. Hắn luôn có thói quen cho rằng Mặc Tu Nghiêu sẽ không giết hắn, nhưng lại luôn quên mất, giao tình giữa bọn họ đã không còn như trước từ khi hắn lựa chọn phản bội. Nhìn Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh lạnh nhạt trước mặt, đột nhiên Hàn Minh Nguyệt hiểu ra… Nếu như mình không đồng ý, thì Mặc Tu Nghiêu thật sự sẽ không hạ thủ lưu tình. Bất đắc dĩ nhún vai, Hàn Minh Nguyệt nói: “Hình như thật sự ta không có lựa chọn nào khác.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn bàn cờ trước mặt, Hàn Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, hỏi: “Ngươi muốn xử trí Túy Điệp như thế nào?”

Thần sắc bình tĩnh trên mặt của Mặc Tu Nghiêu rốt cục xuất hiện một tia biến hóa, hắn khẽ nhíu mày, trên dung nhan tuấn mỹ lộ ra bên ngoài mặt nạ rõ ràng viết chán ghét, “Đấy là chuyện của A Ly, Bản vương không có hứng thú biết.” Trong lời nói, rõ ràng hoàn toàn giao sống chết của Tô Túy Điệp cho Diệp Ly.

“Ngươi thật sự không để ý đến Túy Điệp sao?” Hàn Minh Nguyệt chăm chú nhìn hắn ta, trầm giọng hỏi.

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, trong mắt hiện lên đùa cợt nhàn nhạt, “Nếu Bản vương thật sự để ý nàng ta, ngươi cho rằng, các ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?” Chính bởi vì hắn không thương Tô Túy Điệp, cho nên lúc Tô Túy Điệp ra đi cùng với Hàn Minh Nguyệt, hắn mới buông tha cho bọn họ, thậm chí còn giải quyết tốt hậu quả giúp bọn họ. Nhưng lại không nghĩ được rằng, Tô Túy Điệp ra đi cùng với Hàn Minh Nguyệt cũng chỉ vì muốn tránh khỏi lửa giận của hắn mà thôi. Sau khi rời khỏi Sở kinh, Tô Túy Điệp liền không chút do dự bỏ rơi Hàn Minh Nguyệt trực tiếp đi Tây Lăng, sau đó trở thành nữ nhi của Bạch gia Tây Lăng, quý phi Tây Lăng. Từ đầu tới cuối, Hàn Minh Nguyệt cũng chỉ là một người bị lợi dụng mà thôi.

Hàn Minh Nguyệt hâm mộ nhìn Mặc Tu Nghiêu, nhàn nhạt cười nói: “Có đôi khi ta thật sự rất hâm mộ ngươi, có thể nói chúng ta đã quen biết nhau từ nhỏ. Lần đầu tiên nhìn thấy Túy Điệp, ta đã thích nàng, nhưng mà ánh mắt của nàng ấy thì lại vẫn luôn đuổi theo ngươi. Mà ngươi thì… Thành thật mà nói, lúc trước ta chưa từng phát hiện được có người nào hay thứ gì mà ngươi chân chính để ý. Ngoại trừ Định Quốc Vương phủ, phụ thân và Đại ca của ngươi.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Ngươi đang oán trách, lúc trước Bản vương không đối xử tốt với các ngươi, nên mới làm cho các ngươi phản bội sao?”

Hai chữ “phản bội” hời hợt lại làm cho Hàn Minh Nguyệt khẽ biến sắc. Phản bội bằng hữu và huynh đệ tốt nhất mà kiếp này từng nhận định, là áy náy và tội lỗi vĩnh viễn không cách nào nói rõ trong lòng hắn, khẽ lắc đầu, “Không, Nhị công tử Định Quốc Vương phủ… Phong lưu, phóng khoáng, tiêu sái, thoải mái, đối xử với bằng hữu lại càng hiệp can nghĩa đảm, trọng tình trọng nghĩa. Nhưng mà… Tu Nghiêu, ngươi biết không, từ lúc mới bắt đầu, ta đã biết ngươi không thương Túy Điệp.” Nói đến chỗ này, không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên Hàn Minh Nguyệt nở nụ cười. Thấy được ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu quăng tới, Hàn Minh Nguyệt cười càng thêm vui vẻ, “Ngươi đối xử với Túy Điệp rất tốt, có cái gì tốt cũng sẽ đưa cho nàng ấy, nàng ấy muốn cái gì, thì chỉ cần hợp lý, ngươi cũng nhất định sẽ làm được cho nàng ấy. Không giống với các đệ tử thế gia khác, ngươi chưa bao giờ quyến luyến trong bụi hoa, chưa bao giờ đi gặp các cô gái khác, tỷ như vị quý phi danh mãn kinh thành lúc trước kia. Nhưng mà… Ngươi cũng chưa từng nghiêm túc nhìn Túy Điệp. Một giai nhân tuyệt sắc như vậy, trong mắt của ngươi lại phảng phất như không khác gì các cô gái bình thường khác trên thế gian vậy. Lúc mà cả ta và Phượng Tam đều giãy dụa trong tình yêu của chính mình vào cái tuổi đó, thì ngươi lại siêu thoát ra ngoài hoàn toàn, giống như căn bản không phải là người của thế gian này. Khi đó ta liền nghĩ… có lẽ ta cũng không phải không có cơ hội.”

Mặc Tu Nghiêu nhớ lại thời tuổi trẻ khinh cuồng lúc mười lăm mười sáu tuổi đó, cũng không thể không hoài niệm, “Có lẽ bởi vì không gặp được đúng người… Nếu như lúc ấy, ngươi trực tiếp nói cho ta biết, mà Tô Túy Điệp cũng đồng ý, thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi.” Nhớ lại chuyện cũ, Mặc Tu Nghiêu không thể không thừa nhận rằng, Hàn Minh Nguyệt nói rất đúng, hắn cũng không cảm thấy tức giận việc Hàn Minh Nguyệt biểu hiện rõ ràng có ý nghĩ đặc biệt với vị hôn thê của hắn. Chỉ cần không phải là A Ly của hắn, chỉ cần đối phương cũng đồng ý, thì hắn cũng không cảm thấy mất mặt khi thành toàn cho hai người có tình. Dĩ nhiên, Hàn Minh Nguyệt và Tô Túy Điệp là không thể nào, bởi vì từ đầu tới cuối, người mà Tô Túy Điệp muốn cũng không phải là Hàn Minh Nguyệt. Có lẽ hắn thật sự vô tình, nhưng đó là bởi vì còn chưa gặp được người mà hắn muốn thôi.

“Nhưng mà… Ta đã quên… Cho dù không phải ngươi, cũng không nhất định phải là ta.” Trong lời nói của Hàn Minh Nguyệt phát ra một tia thống khổ và quấn quýt. Khi tâm tình của hắn đang vừa áy náy vừa vui sướng quấn quýt vì đã mang được cô gái yêu quý nhiều năm ra khỏi kinh thành, thì hắn mới phát hiện, thì ra phản bội bạn tốt cũng không phải là thống khổ nhất. Mà là khi hắn phát hiện, cô gái mà mình yêu quý cũng không phải là người như mình đã từng tưởng tượng, nhưng mình lại vẫn chỉ có thể hãm sâu vào trong đó mà không có cách nào tự thoát ra được, “Ta thật sự rất hâm mộ ngươi… Tu Nghiêu, cho Túy Điệp một con đường sống đi. Ta cầu xin ngươi……”

“Hàn công tử tính lấy cái gì để đổi lấy mạng của Tô Túy Điệp đây?” Giọng nói thanh linh dễ nghe của Diệp Ly vang lên ở ngoài cửa.

Mặc Tu Nghiêu thả con cờ trong tay xuống, đứng dậy đi tới cửa, nắm tay Diệp Ly đi vào, cúi đầu hỏi: “Làm sao lại rảnh rỗi mà tới đây?” Diệp Ly cười nhạt, nhìn Hàn Minh Nguyệt, cười nói: “Xem ra ở trong mắt Trấn Nam Vương, Hàn công tử còn đáng giá hơn mỹ nhân đệ nhất thiên hạ nhiều.” Hàn Minh Nguyệt cười khổ, “Vương phi nói đùa rồi. Không phải Vương phi cũng biết rõ sao? Ta sẽ không chạy trốn.” Diệp Ly nghiêng đầu nhìn Hàn Minh Nguyệt than thở, “Hỏi thế gian tình là gì…. Nếu không phải hiện tại là tình huống đặc thù, thì Bản phi thật sự không đành lòng làm khó công tử Minh Nguyệt.”

Hàn Minh Nguyệt cúi đầu không nói, hắn đã luân lạc tới mức người khác phải thương hại rồi sao?

“Vương phi muốn tại hạ lấy cái gì để đổi đây? Mới vừa rồi, tại hạ mới vừa giao dịch với Vương gia một lần, hiện tại cũng không còn gì nữa.” Hàn Minh Nguyệt buông tay, nhìn Diệp Ly cười nói.

Diệp Ly mím môi cười nói: “Nói lời này… chính Hàn công tử cũng không tin được đi? Thỏ khôn có ba hang, Hàn công tử là người thông minh, thì làm sao lại ném tất cả ở Thiên Nhất các chứ?” Hàn Minh Nguyệt không cười được nữa, nhìn Diệp Ly đang nở nụ cười dịu dàng trước mắt, thở dài nói: “Tu Nghiêu có thể cưới được Vương phi, thật sự phúc khí tốt.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Cám ơn ngươi đã khen.” Hàn Minh Nguyệt không nói gì, lấy một khối ngọc bội ra từ trong ngực, ném qua, rồi nói: “Nếu Vương phi đã nắm chắc như vậy, thì cái này… Nói vậy cũng biết dùng như thế nào đi?” Hiển nhiên Diệp Ly hết sức hài lòng với ngọc bội trên tay, mỉm cười nói: “Hàn công tử ra tay quả nhiên hào phóng. Hàn công tử đã như thế, vậy thì Bản phi cũng không phải người hẹp hòi, đợi đến khi Tín Dương được giải vây, thì công tử có thể mang Tô tiểu thư rời đi.” Nhận được thứ mình muốn, Diệp Ly cũng không kêu Tô Túy Điệp là Bạch quý phi làm cho Hàn Minh Nguyệt khó chịu nữa.

Hàn Minh Nguyệt nhướng mày nói: “Tại sao không phải là hiện tại?”

Diệp Ly nở nụ cười hiền hòa mà vô tội, “Ta cũng suy nghĩ cho Hàn công tử, đương nhiên, nếu như Hàn công tử muốn mau chóng rời đi, vậy thì Bản phi cũng sẽ không ngăn cản.”

Hàn Minh Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, sau đó, mới chắp tay nói: “Như vậy thì đành quấy rầy Vương phi.”

Rời khỏi sân của Hàn Minh Nguyệt, hai người nắm tay mà đi. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn Diệp Ly đang vuốt ve ngọc bội trong tay, nhẹ giọng nói: “Vì sao A Ly muốn thả Hàn Minh Nguyệt và Tô Túy Điệp?” Diệp Ly ngẩn ra, nhướng mày nói: “Không phải Vương gia không định lấy mạng của bọn họ sao?” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, nói: “Mạng của bọn họ thì đáng gì? Muốn hay không thì chỉ cần một câu nói mà thôi.” Ở trong lòng Diệp Ly than thở, được rồi, là nàng hiểu lầm, cho rằng Mặc Tu Nghiêu không đành lòng lấy mạng của Hàn Minh Nguyệt và Tô Túy Điệp, nhưng lại không tiện mở miệng nói ra. Ở chung lâu như vậy, làm sao nàng lại cho rằng, Mặc Tu Nghiêu là người không quả quyết như vậy đây? Quả nhiên… Nàng bị ảnh hưởng bởi Tô Túy Điệp sao?

“Nhìn ở mặt ngoài, thì tốt hơn vẫn nên giữ lại Hàn Minh Nguyệt. Nếu đã giữ lại Hàn Minh Nguyệt, thì không thể không giữ lại Tô Túy Điệp. Nếu không, chỉ sợ Hàn Minh Nguyệt thật sự muốn trở mặt thành thù, Tô Túy Điệp cũng là pháp bảo kiềm chế Hàn Minh Nguyệt tốt nhất.” Suy nghĩ một chút, Diệp Ly nhẹ giọng cười nói: “Huống chi, chúng ta cũng đã lấy được đủ nhiều rồi, những đồ này hoàn toàn đủ để mua hai cái mạng của Hàn Minh Nguyệt và Tô Túy Điệp, không phải sao?”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhìn ngọc bội trong tay nàng, hơi ngạc nhiên nói: “Thứ tốt gì mà làm cho A Ly vui vẻ đến như vậy?”

Diệp Ly cười nói: “Chẳng lẽ chàng không muốn biết, nhiều năm như vậy, tiền của Thiên Nhất các chạy đi đâu sao? Hàn Minh Nguyệt được xưng là yêu tiền như mạng, vậy thì tiền trong tay hắn sẽ ít sao? Nhưng mà hiện nay tiền bị chúng ta tịch thu được ở Hàn gia hay các nơi thuộc Thiên Nhất các trong Đại Sở cũng không tìm được bao nhiêu không phải sao?” Mặc Tu Nghiêu hơi ngoài ý muốn nhìn ngọc bội, “Tài sản của Hàn Minh Nguyệt?” Diệp Ly cười nói: “Không chỉ tiền, mà còn có lương thảo, vải vóc, binh khí, dược liệu… Hàn Minh Nguyệt không hổ là Hàn Minh Nguyệt, bàn về kiếm tiền, hắn lợi hại hơn Minh Tích rất nhiều. Chỉ tiếc… thỉnh thoảng đầu óc lại bị có vấn đề.” Nói đến đây, Diệp Ly không thể không tiếc hận. Ở trên đời này, trong những người mà nàng gặp, bao gồm Lãnh Hạo Vũ, còn có những gia tộc như Phượng gia, còn không có một người có thủ đoạn kiếm tiền như Hàn Minh Nguyệt. Sau khi nàng thấy được kết quả mà Vệ Lận điều tra cũng không nhịn được cảm thấy đáng tiếc, nếu như Hàn Minh Nguyệt không bị Tô Túy Điệp liên lụy, thì nàng cũng sẽ không để ý mà hợp tác với hắn. Hiện tại, nếu đã hợp tác không được, thì nàng cũng phải lấy đi một phần.

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Hàn Minh Nguyệt muốn thừa dịp chiến loạn nổi lên bốn phía mà kiếm tiền sao?” Có thể làm cho A Ly động tâm, có thể nghĩ được, rốt cuộc Hàn Minh Nguyệt tích trữ nhiều đến bao nhiêu.

“Trong loạn thế, người tinh mắt thì không lo không phát tài được.” Diệp Ly cười nói.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Nếu A Ly đã nói như vậy, thì giữ lại bọn họ cũng không sao. Nhưng mà, tốt nhất nàng vẫn nên sai người chú ý đến Tô Túy Điệp nhiều hơn.” Diệp Ly kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, cười nói: “Ta biết, có phải A Ly cảm thấy Tô Túy Điệp không có bản lãnh gì hay không? Thật ra thì… Nếu như không có Tô Túy Điệp, thì căn bản Hàn Minh Nguyệt không bị cái gì uy hiếp cả? A Ly hiểu ý của ta không?”

Diệp Ly gật đầu, “Ta biết rồi, ta sẽ sai người chú ý Tô Túy Điệp.” Trong lúc vô tình quả thật nàng hơi xem thường Tô Túy Điệp, nhưng mà Mặc Tu Nghiêu nói cũng rất đúng, nếu như Tô Túy Điệp không có nửa điểm bản lãnh thì làm sao lại nắm chặt Hàn Minh Nguyệt nhiều năm như vậy đây?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.