Trên đài, thân thủ hai người thoăn thoắt khó phân thắng bại. Thanh kiếm ba thước trong tay Diệp Ly giống như rắn độc, mỗi lần tấn công đều hướng đến nơi yếu hại của Trần Vân, Trần Vân cũng không cam chịu yếu thế, một thanh trường thương múa đến giọt nước không lọt, trong khoảng thời gian ngắn hai người đã giằng co không ngừng. Diệp Ly nhìn tiểu tướng mang theo thần sắc tao nhã đối diện, cười nhạt, trường kiếm trong tay thuận tiện hóa thành cầu vồng lạnh lẽo chạy thẳng tới mặt Trần Vân. Trần Vân vội vàng quơ thương ngăn chặn, lại thấy, trường kiếm vốn chạy thẳng tới mình, thì trên đường lại chuyển dán theo thân trường thương mà tiến lên. Chỉ hơi sững sờ một chút, Trần Vân lại chỉ cảm thấy trên cổ mình chợt lạnh, mũi kiếm của Diệp Ly đã đặt trên cổ của hắn, một cái tay khác lại vững vàng giữ chặt trường thương của hắn.
Diệp Ly nhướng nhướng mày, mỉm cười nói: “Trần Giáo úy?”
Trần Vân đặt thương xuống, trầm giọng bái phục nói: “Kiếm pháp của Vương phi cao thâm, thuộc hạ chịu thua.” Diệp Ly cũng không muốn làm khó hắn, cũng thu hồi trường kiếm theo, tiện tay ném cho Trác Tĩnh đứng ở bên đài, quay đầu cười nói với chư vị tướng lĩnh dưới đài: “Còn có vị tướng quân nào không phục không? Không ngại lên thử một lần?” Các tướng lĩnh nhìn lẫn nhau mấy lần, một nam tử trung niên khôi ngô cầm song giản (*) trong tay nhảy lên đài, vừa chắp tay nói: “Thuộc hạ Lục Phong phó tướng của Mặc gia quân Trì Châu xin mạn phép lãnh giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229965/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.