Lời này làm trong đầu Lục Thời Khanh hiện lên hình ảnh.
Nhưng hôm nay y đã thỏa hiệp với nàng mấy lần, muốn đòi lại chút gì đó nên chuẩn bị lơ nàng một chút, từ chối:
– Có thời gian dạy cô, chi bằng ta tự chép còn nhanh hơn.
Nói xong, y tiếp tục cúi đầu viết chữ.
Nguyên Tứ Nhàn không ngờ y đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, nàng không vui nghĩ, về lý là như vậy không sai, nhưng đạo nam nữ ở chung nào có ai nói lý. Hai người phí thời gian nhiều gấp hai gấp ba lần để làm chuyện mà bình thường một người có thể làm xong rất nhanh, đây gọi là tình thú.
Nàng thở dài nặng nề, nói “được thôi”, sau đó dựa sát vào thành xe, tì cằm lên trước bàn y, dáng vẻ chán nản, tha thiết nhìn y dùng bút.
Lục Thời Khanh nhẫn nại thờ ơ một lát, cảm thấy gần đủ, bèn đặt bút xuống, nói:
– Sao, thật muốn học à?
Nguyên Tứ Nhàn gật gật.
– Nhưng bình thường ta không nhận học sinh, trừ phi học phí đủ thành ý.
Học phí chính là thù lao và lễ vật bái sư nhập học. Nguyên Tứ Nhàn lúc này còn không nhìn ra mưu kế của y thì đúng là uổng công đọc binh pháp nhiều năm.
Hóa ra y chơi chiêu với nàng, muốn nàng hôn y một cái đây mà.
Nàng không mắc bẫy, sờ sờ ống tay áo, móc túi tiền ra, tủi thân nói:
– Đây là toàn bộ gia sản của ta hiện tại, chàng đếm đi, nếu không đủ thì đợi ta và a huynh làm hòa sẽ kêu huynh ấy đền cho.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812452/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.