– Vì ngày mười lăm…
Nguyên Tứ Nhàn do dự r ồi chỉ lên mặt trăng chưa khuất hẳn trên bầu trời:
– Mặt trăng tròn.
Lục Thời Khanh thầm cười nhạo, ngoài miệng nói:
– Cô đi là được, hỏi ta làm gì?
Nàng cười híp mắt nắm cánh tay y:
– Tại ta không có xe mà.
– …
Lục Thời Khanh đen mặt. Y còn tưởng nàng tới hỏi ý kiến y cơ.
Y mỉm cười rút cánh tay khỏi tay nàng:
– Lục phủ ta nghèo lắm, nhà chỉ có một chiếc xe ngựa, đang chuẩn bị chở ta vào triều.
Lục Thời Khanh được xe ngựa chở vào triều cuối cùng đến muộn. Khi y đến Tuyên Chính điện, Huy Ninh Đế đã bắt đầu nghe triều thần bẩm tấu. Y bè yên lặng đứng ở cuối hàng, vừa khéo xếp ngay sau Nguyên Ngọc.
Không ngờ thánh nhân cũng rảnh rỗi sinh nông nỗi, nghe tấu được một nửa, thoáng thấy y đến muộn liền không để ý đến vị thần tử đang thao thao bất tuyệt kia mà hướng về phía y cảm khái:
– Lục thị lang nhập sĩ bảy năm, lần đầu tiên vào triều muộn nhỉ.
Văn võ cả triều nghe vậy đều quay đầu nhìn y.
Tim Lục Thời Khanh đang rỉ máu. Lúc nãy y vốn định từ chối Nguyên Tứ Nhàn thì bị nàng quấn lấy nhõng nhẽo, y thầm nhủ tuy không hoàn toàn tiện đường nhưng đưa nàng đoạn nào hay đoạn nấy, dù sao cũng còn sớm. Kết quả, y vừa đồng ý là nàng được voi đòi tiên, nói mình sao có thể đi tay không thăm Thiều Hòa được, thế là mượn hạ nhân Lục phủ của y làm ít điểm tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812451/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.