Phi Yên và Nguyên Phong đều là trẻ mồ côi, được đưa vào viện trẻ từ nhỏ. Cuộc sống tuy thiếu vắng tình thương của cha mẹ, nhưng không hề làm mất đi ấm áp của tình nhân ái trong cái viện trẻ nhỏ này. Những tiếng cười , những câu đùa vui vẻ luôn vang vọng khắp ngõ ngách của ngôi nhà tình thương này. Và Phi Yên với Nguyên Phong là hai đứa trẻ ồn ào nhất, những trò đùa nghịch , trêu chọc nhau đến phát tức lên đều được họ ngày ngày thực hiện.
Nguyên Phong luôn coi Phi Yên không những là người mà Nguyên Phong được giao chăm sóc, cô mang niềm vui đến cho cậu nữa kia. Cô và cậu tuy hơi khắc khẩu nhưng rất thân thiết, gắn bó. Phi Yên biến Nguyên Phong từ một con người cô đơn, trống rỗng và nhạt nhẽo thành cậu bé vui vẻ, vô lo, lúc nào cũng thích trêu chọc Phi Yên , tràn trề niềm vui và sức sống .
Thế nhưng, cuộc vui phải có lúc tàn. Họ phải trở về với gia đình ruột thịt của mình . Phi Yên và Nguyên Phong cách xa nhau từ đó. Tiễn biệt nhau không có lời nào, cũng không có phương thức liên lạc. Cứ rời đi trong thầm lặng... Số phận trớ trêu kia liệu có kiến hai con người ở hai phương trời khác nhau mãi mãi chia lìa?? Thiên sứ sẽ chỉ đường để ta tìm nhau...