Nguyên Phong đưa Phi Yên về tới nhà cô rồi, nhưng mà Phi Yên vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn, tay cầm chìa khóa, mắt cứ nhìn Nguyên Phong rồi lại nhìn ra xa, mãi chưa mở cửa vào nhà. Mà Nguyên Phong thấy cô như thế thì cũng chẳng biết làm sao, đi thì cảm thấy không ổn, mà ở lại thì không biết cô sẽ nhìn đến bao giờ Nguyên Phong bén giơ tay vỗ lên mặt cô một cái, khiến Phi Yên giật nảy người lên. Cô chớp mắt mấy cái rồi hỏi Nguyên Phong một câu rất ngớ ngẩn: - Anh vẫn chưa về à?
Nguyên Phong thấy chẳng biết nói gì với cô, đây chính là thân thể trưởng thành tâm hồn lên ba trong truyền thuyết sao? Là xuyên không trong truyền thuyết đang đứng trước mặt anh sao? Có nên cảm ơn trời đất không?
- Phi Yên, mắt em treo ở tầng mây thứ chín, còn cung phản xạ cách ba vòng trái đất đúng không? Thật đúng là người trời mà, tôi phải cảm ơn Thiên đế đã cho em cuống trần gian mở rộng tầm mắt mới được.
Sau đó Nguyên Phong thực sự chắp tay, hướng mặt lên trời xá xá, dáng vẻ vô cùng thành khẩn, đến trăng trên trời cũng phải ngỡ ngàng. Phi Yên đứng cạnh bĩu môi, đúng là độc miệng mà. Cô vỗ vỗ vào mặt Nguyên Phong, giả vờ xúc động nói:
- Không đúng, tôi phải cảm ơn Thiên đế mới đúng, đã cho một tiên nữ tầm thường như tôi được nhìn thấy một bức tường thành dày như thế này.( ý nói anh nhà mặt dày ấy ạ) Tôi thực sự là lần đầu chiêm ngưỡng đấy.
Nguyên Phong hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dang-yeu/147567/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.