Không biết có phải gặp ảo giác không, Tạ Liên cảm thấy, vai của Hoa Thành dường như cứng đờ trong thoáng chốc.
Lát sau, Hoa Thành bình thản đáp: "Ta nói rồi. Lần sau gặp lại huynh, ta sẽ dùng dung mạo vốn có của mình."
Tạ Liên mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: "Tốt lắm."
Không chế nhạo cũng không an ủi, chẳng nói nhiều một câu, tự nhiên bình thản. Hoa Thành cười cười, lần này sắc mặt thật sự đã trở lại như thường. Hai người đi vài bước, Tạ Liên sực nhớ đến một việc rất quan trọng còn chưa xác nhận với Hoa Thành, y cởi dây bạc đeo trước ngực xuống, nói: "Đúng rồi, cái này có phải là đệ để lại không?"
Hoa Thành liếc nhìn chiếc nhẫn kia, mỉm cười: "Tặng huynh đấy."
Tạ Liên hỏi: "Đây là gì thế?"
Hoa Thành nói: "Không phải thứ quý giá gì đâu, huynh đeo chơi là được."
Tuy rằng Hoa Thành nói vậy, Tạ Liên vẫn biết thứ này tất nhiên không đơn giản như thế, y nói: "Vậy cảm ơn Tam Lang nha."
Thấy y đeo chiếc nhẫn lên lại, trong mắt Hoa Thành lập lòe ánh sáng. Tạ Liên nhìn khắp xung quanh, nói: "Lúc ở sòng bạc nghe đệ nói muốn đến Cực Lạc phường, ta còn tưởng Cực Lạc phường là nơi ong bướm nào chứ, bây giờ xem ra giống ca vũ nhạc phường hơn."
Hoa Thành nhướn mày: "Ca ca nói gì thế kia, ta thật sự chưa bao giờ đến nơi ong bướm cả."
Điều này không khỏi khiến Tạ Liên kinh ngạc, y hỏi: "Thật ư?"
Hoa Thành đáp: "Tất nhiên là thật."
Hai người đi đến bên tháp mặc ngọc, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/863272/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.