Bạch Vô Tướng. Nguồn gốc của bệnh dịch. Biểu tượng của điềm không may. Vị "Tuyệt" này, quanh năm mặc đồ tang trắng như tuyết, tay giương cờ gọi hồn, mặt đeo một chiếc mặt nạ khóc cười. Cái gọi là mặt nạ khóc cười, chính là nửa bên mặt khóc, nửa bên mặt cười, chẳng biết rốt cuộc đang khóc hay đang cười. Chỉ cần gặp Bạch Vô Tướng ở đâu, chứng tỏ nơi đó chẳng mấy chốc sẽ có người chết, thiên hạ sắp đại loạn. Đến tận bây giờ, Tạ Liên vẫn còn nhớ như in tình cảnh lần đầu tiên mình gặp Bạch Vô Tướng. Y đứng trên lầu cổng thành của Tiên Lạc hoàng thành, mặt mày xám tro giàn dụa nước mắt, ngỡ ngàng nhìn xuống bên dưới. Trong tầm mắt mờ mịt mơ hồ, chỉ có một bóng người áo trắng đứng giữa biển thây chết đói ngoài thành, tay áo bồng bềnh, rõ ràng tột độ. Tạ Liên cúi đầu nhìn hắn, u linh trắng muốt kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Liên, vẫy vẫy tay với y. Chiếc mặt nạ khóc cười đó, là nỗi ám ảnh mà mấy trăm năm sau Tạ Liên vẫn không thoát ra được. Sau này, người ngoài cho Bạch Vô Tướng lời bình là "Bạch Y Họa Thế". Trước khi Huyết Vũ Thám Hoa ra đời, hắn chính là cơn ác mộng của chúng thần tiên đời trước. Nếu không phải Quân Ngô đích thân đến diệt hắn, chỉ sợ cơn ác mộng này sẽ tiếp tục kéo dài đến hôm nay. Nhưng mà, Huỳnh có vẻ không rõ "Bạch Vô Tướng" là ai, chỉ ngơ ngác nhìn Tạ Liên, chẳng biết là nghe không hiểu hay là không khớp tên. Hồi lâu sau, Huỳnh bỗng nhiên kêu "A!" một tiếng, thì ra trong lúc vô thức, Tạ Liên đã nắm bả vai của cậu ta, còn siết thật mạnh. Huỳnh vừa kêu lên, Tạ Liên mới phục hồi tinh thần lại, vội vã buông tay ra, nói: "Xin lỗi." Có kiểu đánh nào mà Huỳnh chưa từng chịu qua, chỉ nắm một chút chẳng thấm vào đâu, vì thế cậu ta chỉ lắc đầu. Tạ Liên lại nói tiếng nữa: "Xin lỗi." Hoa Thành trầm giọng nói: "Ngươi đã mệt lắm rồi, nghỉ ngơi trước đi." Hắn vừa dứt lời, hai cô gái duyên dáng tha thướt bước vào từ một cánh cửa nhỏ bên hông đại điện, muốn dẫn thiếu niên kia đi. Tạ Liên không biết các nàng muốn làm gì, Hoa Thành lại nói: "Yên tâm đi. Chỉ dẫn cậu ta xuống dưới tẩy rửa, thay bộ đồ mới, xử lý vết thương cho ra hình người thôi." Thiếu niên nọ mình mẩy bẩn thịu, chật vật nhếch nhác, chắc chắn trên người còn rất nhiều vết thương khác. Tạ Liên bình tĩnh phần nào, nói: "Được rồi. Vậy làm phiền." Bấy giờ hai cô nàng kia mới bước lên, dẫn người xuống dưới. Huỳnh liên tục ngoái đầu lại, Tạ Liên nói: "Không sao đâu, lát nữa ta sẽ tìm ngươi." Sau khi thiếu niên nọ được đưa đi, Hoa Thành quay sang Tạ Liên, nói: "Huynh ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, tạm thời đừng gặp cậu ta. Nếu huynh muốn hỏi gì, đích thân ta sẽ cạy miệng cậu ta ra." Nghe Hoa Thành nói "cạy miệng cậu ta ra", Tạ Liên cảm thấy cách dùng từ này hơi đáng sợ: "Không cần đâu, nếu cậu ta không nói ra được gì thì thôi. Cứ từ từ vậy." Hoa Thành bước đến ngồi sóng vai với y, hỏi: "Huynh định xử lý thiếu niên này thế nào?" Trên mặt thoáng hiện vẻ uể oải, Tạ Liên suy tư một lát rồi nói: "Ta nghĩ, trước hết sẽ giữ cậu ta lại bên mình, dẫn cậu ta theo rồi tính tiếp." Sắc mặt của Hoa Thành lại có vẻ không tán thành cho lắm: "Chi bằng huynh để cậu ta ở lại chợ Quỷ đi. Chỗ này của ta chẳng lẽ không nuôi nổi một miệng cơm của cậu ta." Tạ Liên chăm chú nhìn Hoa Thành, nói bằng giọng chân thành: "Tam Lang, cảm ơn đệ. Nhưng mà..." Y thở dài: "Ta nói muốn dẫn cậu ta theo, những chuyện phải làm còn nhiều lắm." Tướng mạo của Huỳnh đáng sợ, chẳng có bản lĩnh gì, ngay cả nói còn không rõ lời. Chợ Quỷ chính là địa bàn của Hoa Thành, nếu Hoa Thành bằng lòng che chở, không ai có thể tổn thương đến cậu ta, cậu ta cũng sẽ không bị bỏ đói. Nhưng trừ điều đó ra, quan trọng nhất là, thật ra Tạ Liên muốn chậm rãi dìu dắt thiếu niên nọ, chỉnh đốn thần trí và ngôn từ của cậu ta cho rõ ràng, giúp cậu ta có được hình dáng bình thường. Chợ Quỷ tuy náo nhiệt nhưng chúng quỷ lộng hành, vàng thau lẫn lộn, không phù hợp để làm điều đó. Ngoại trừ bản thân mình, Tạ Liên thật sự nghĩ không ra còn người nào khác sẵn lòng hao tốn thật nhiều nhẫn nại dìu dắt thiếu niên này. Tạ Liên từ tốn nói: "Đệ giúp ta tìm được thiếu niên này, ta đã cảm kích đệ lắm rồi. Nếu đã tìm được, chuyện tiếp theo không thể làm phiền đệ nữa." Hoa Thành có vẻ vẫn không đồng ý, nhưng cũng không nhiều lời, lạnh nhạt nói: "Không phiền gì cả. Huynh ở chỗ của ta, cần gì cứ nói một tiếng là được, muốn đi đâu cứ đi đó." Nói đến "muốn đi đâu cứ đi đó", Tạ Liên chợt nhớ tới Lang Thiên Thu và Sư Thanh Huyền vừa rồi đánh lộn túi bụi trên đường, y nói: "Thái Hoa điện hạ còn đang ở chỗ đệ, chi bằng để ta bảo cậu ta đi trước." Thành thật mà nói, nếu Lang Thiên Thu không thể lộ pháp thân ở đây, đoán chừng cũng không giúp được gì. Hoa Thành lại nói: "Tùy huynh. Ta không quan tâm cậu ta." Suy cho cùng cũng thấy hơi tò mò, cuối cùng Tạ Liên vẫn hỏi ra miệng: "Có thần quan đi lung tung trong địa bàn của đệ mà đệ không quan tâm sao?" Lẽ nào Hoa Thành thật sự hữu thị vô khủng* như thế? *Hữu thị vô khủng: Có chỗ dựa nên không ngán ai. Hoa Thành cười nói: "Tại huynh không biết thôi. Ca ca à, chỗ này của ta, mỗi khi được nhắc đến, người khắp ba giới đều bảo rằng nó là địa ngục nhơ nhuốc, chúng quỷ lộng hành, nhưng trên thực tế ai cũng muốn tới đây dạo một vòng. Cũng như hàng đống thần quan trên trời các huynh, ngoài mặt vờ như chẳng đáng ngó tới, phỉ nhổ đủ điều, nhưng thậm thụt trò gì cũng âm thầm cải trang tới đây làm, ta đã chứng kiến nhiều lắm rồi. Nếu không gây rối ta cũng lười quan tâm, còn nếu gây rối thì vừa khéo, đấy là do bọn họ vượt rào trước." Hoa Thành nói đến câu cuối cùng, Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác được, dường như thanh loan đao bên hông hắn có gì đó khác thường, thế là kiềm lòng không đặng đưa mắt sang nhìn. Vừa nhìn, Tạ Liên lập tức sửng sốt. Thì ra phần chuôi của thanh loan đao này có khắc một con mắt màu bạc. Hoa văn của con mắt này được tạo thành chỉ bằng vài đường màu bạc, tuy đơn giản nhưng cực kỳ sống động, như thể có sinh mạng của riêng nó. Dạo trước y không nhìn thấy là vì lúc đó con mắt này nhắm nghiền, khép lại thành một đường. Bây giờ nó lại mở mắt ra, hơn nữa con ngươi còn lộn một vòng, chớp mấy cái. Chú ý đến biểu cảm khác lạ trên mặt Tạ Liên, Hoa Thành cúi đầu cười cười, hỏi: "Tỉnh rồi à?" Sau đó nói với Tạ Liên: "Ca ca, đây là Ách Mệnh." Con mắt kia lại lộn vòng nhìn về phía Tạ Liên. Không biết có phải do ảo giác hay không, Tạ Liên cảm thấy con mắt màu bạc này khẽ híp lại. Thế là, y khom người xuống, nói với nó: "Chào mi. Nghe Tạ Liên chào hỏi, con mắt đó híp càng sâu hơn, cả con mắt uốn cong thành hình cung, trông như đang nở nụ cười, con ngươi to tướng xoay trái rồi xoay phải, linh hoạt miễn chê, như thể không phải hoa văn khắc trên chuôi đao, mà là một con mắt thật sự mọc trên thân người. Hoa Thành nhếch khóe miệng, nói: "Ca ca, nó thích huynh." Tạ Liên ngẩng đầu hỏi: "Thật sao?" Hoa Thành nhướn mày: "Ừ. Thật mà. Nó mà không thích là chẳng buồn liếc mắt. Ách Mệnh hiếm khi thích ai lắm đấy." Nghe vậy, tâm trạng của Tạ Liên ổn định hơn một chút, y dịu giọng nói với Ách Mệnh: "Vậy cảm ơn mi nha." Dứt lời quay sang Hoa Thành, nói: "Ta cũng thích nó lắm." Nghe câu đó, con mắt kia chớp lia lịa mấy cái, đột nhiên run bần bật bên hông Hoa Thành. Hoa Thành nói một cách nghiêm nghị: "Không được." Tạ Liên hỏi: "Không được gì cơ?" Hoa Thành nói tiếp: "Không được." Ách Mệnh lại run lẩy bẩy một phen, dường như hận không thể nhảy ra khỏi vỏ. Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Đệ đang nói không được với nó ư?" Hoa Thành nghiêm túc nói với Tạ Liên: "Đúng thế. Nó muốn huynh sờ nó. Ta nói không được." Tạ Liên mỉm cười: "Vậy thì có gì mà không được?" Nói đoạn chìa một tay ra. Ách Mệnh thoáng cái mở to mắt, như thể hết sức chờ mong. Lẽ ra Tạ Liên định sờ con mắt đó, nhưng sực nhớ ra rằng: "Không sờ chỗ này được, chọt vào mắt đau lắm." Y bèn hạ tay xuống, nhẹ nhàng sờ vài cái men theo độ cong của vỏ đao. Thế là, con mắt đó híp chặt thành một đường, run càng dữ dội hơn. Tạ Liên vừa sờ vừa cảm thấy kỳ lạ khó tả. Thể chất của y cũng xem như được động vật yêu thích, trước đây sờ vài con mèo con chó lông xù, chúng nó được sờ sướng quá cũng híp mắt lại thế này, còn cắm đầu lủi vào ngực y nữa. Không ngờ bây giờ sờ một thanh loan đao màu bạc lạnh buốt mà cảm giác lại hệt như sờ một con chó, Tạ Liên không khỏi cảm thấy lý thú. Để mặc Tạ Liên sờ soạng một hồi, Hoa Thành cười đứng dậy, nói với Ách Mệnh: "Được rồi, làm xong việc rồi trở lại." Sau đó nói với Tạ Liên: "Ca ca ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi xử lý chút việc vặt, đi một lát sẽ về." Nhờ thế Tạ Liên mới biết, e rằng khi nãy Ách Mệnh mở mắt là đang cảnh báo Hoa Thành. Y nghĩ bụng: "Lẽ nào Phong Sư đại nhân và Thiên Thu hiện pháp thân trong chợ Quỷ?" Nghĩ vậy cũng toan đứng dậy, nói: "Ta đi xem với." Hoa Thành lại nhẹ nhàng giữ y lại, nói: "Yên tâm đi, không phải Thái Hoa điện hạ, vài thứ vô dụng thôi, chuyện thường mỗi tháng ấy mà. Huynh không cần đi." Nếu Hoa Thành đã nói thế, Tạ Liên cũng không tiện đòi đi theo. Hoa Thành xoay người đi về phía ngoài đại điện, đứng từ xa phất tay một cái, rèm châu tự động tách ra hai bên. Chờ hắn ra rồi, châu ngọc đầy rèm lại lạch cạch khép lại, phát ra tiếng vang réo rắt. Ngồi yên trên tháp mặc ngọc giây lát, Tạ Liên nhớ ra Huỳnh sợ người lạ, cộng thêm bây giờ tinh thần của y đã ổn định lại, vì thế vẫn quyết định đi xem thử. Y đứng lên, băng qua cánh cửa nhỏ mà hai cô gái kia lui ra, trông thấy một mảnh vườn hoa. Hành lang màu son đan xen giữa vườn hoa, một bóng người cũng chẳng có, Tạ Liên đang nghĩ xem nên đi hướng nào, chợt thấy một bóng lưng màu đen vội vã lướt qua. Bóng lưng đó, chính là thanh niên đeo mặt nạ khi nãy dẫn Huỳnh tới. Nhớ lại gông nguyền rủa trên cổ tay đối phương, Tạ Liên vẫn có chút để tâm, đang định mở miệng gọi, bóng lưng ấy đã biến mất. Hồi tưởng lại động tác của đối phương, dường như rất sợ bị người khác phát hiện, Tạ Liên ngậm miệng, âm thầm đi theo. Vòng qua khúc quanh nơi người nọ biến mất, Tạ Liên áp sát góc tường, lẳng lặng quan sát, quả nhiên người nọ hành động cực nhanh, không quên để ý trước sau trái phải, xem ra thật sự cảnh giác muôn phần, không muốn bị người khác phát hiện. Tạ Liên nghĩ thầm: "Người này hẳn là thuộc hạ của Tam Lang, làm việc ở chỗ của Tam Lang, vậy cớ gì phải lén lút thế kia?" Người nọ càng như vậy, Tạ Liên càng cảm thấy đối phương không có ý tốt, y bèn ẩn núp thân mình, bám theo. Thanh niên đeo mặt nạ rẽ tới ngoặt lui, từ đầu đến cuối Tạ Liên vẫn cách sau lưng hắn chừng ba bốn trượng, nín thở tập trung tinh thần. Đi vào một hành lang có mái che, đầu cuối hành lang là một cánh cửa tráng lệ, Tạ Liên vừa đi theo vừa nhủ thầm: "Nếu bây giờ người này xoay người lại, hai bên chẳng có chỗ nào để núp cả." Nào ngờ y vừa nghĩ như thế, chỉ thấy người đeo mặt nạ thình lình dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn. Lúc người nọ dừng bước, Tạ Liên đã cảm thấy không ổn. Dưới tình thế cấp bách, y khẽ nhấc tay, Nhược Da bay ra, quấn vài vòng quanh xà ngang gỗ trên nóc, treo cả người y lên cao, áp sát góc trên cùng. Quay đầu không nhìn thấy ai, người đeo mặt nạ cũng không định ngẩng đầu nhìn kỹ, cuối cùng xoay người tiếp tục đi về phía trước. Dù vậy, Tạ Liên vẫn chưa dám thả mình xuống nhanh thế, y giữ nguyên tư thế áp sát nóc nhà, lẳng lặng nhích về phía trước một cách khẽ khàng và khéo léo, vừa nhích vừa cảm thấy mình đúng là giống hệt con thằn lằn. Cũng may người đeo mặt nạ kia không đi thêm bao lâu, hắn ngừng lại trước cánh cửa tráng lệ kia, Tạ Liên cũng không cần nhích tiếp nữa, yên lặng theo dõi tình hình. Bên cạnh cánh cửa của gian nhà nhỏ này là một pho tượng đá nữ xinh đẹp thướt tha, đương nhiên từ góc độ của Tạ Liên, thứ mà y thấy rõ nhất chỉ là chiếc đầu tròn lẳn của nàng và khay ngọc tròn trĩnh trong tay nàng. Người đeo mặt nạ đứng trước cửa, không mở cửa ngay mà xoay về phía tượng đá nữ kia, nhấc tay ném gì đó vào trong khay ngọc. Chỉ nghe hai tiếng "leng keng" giòn giã, Tạ Liên nghĩ thầm: "Xí ngầu?" Âm thanh này, vừa rồi Tạ Liên đã nghe rất nhiều lần, chỉ sợ qua một thời gian dài nữa cũng không quên được. Đích thực là tiếng xí ngầu rơi xuống đế chung. Đúng như dự đoán, khi người đeo mặt nạ dời tay, Tạ Liên nhìn vào trong khay, quả nhiên trông thấy trong khay ngọc có hai viên xí ngầu, cả hai viên đều hiện sáu điểm đỏ rực. Ném xong, người đeo mặt nạ cất xí ngầu rồi mở cửa bước vào. Cánh cửa đó thế mà lại không khóa, mà sau khi người nọ vào trong cũng chỉ tiện tay đóng cửa lại, Tạ Liên không hề nghe thấy tiếng khóa cửa hoặc cài cửa nào. Chờ giây lát, y mới nhẹ nhàng thả mình xuống đất như một tờ giấy, khoanh tay nghiên cứu cánh cửa trước mắt. Theo lý thuyết, gian phòng này thoạt nhìn không lớn, người đeo mặt nạ làm gì trong đó hẳn nên có chút tiếng động truyền ra. Tuy nhiên, sau khi người nọ đi vào đóng cửa lại, trong phòng lại im re không có tiếng động nào. Suy tư giây lát, Tạ Liên nhấc tay đẩy cửa. Quả nhiên sau khi mở cửa, trong phòng không một bóng người, chỉ có một chiếc bàn hai chiếc ghế, trông hệt như một gian phòng nhỏ xa hoa không thể nào bình thường hơn. Cách bài trí trong phòng nhìn một cái là thấy hết, tuyệt đối không có khả năng ẩn giấu lối ngầm nào. Tạ Liên đóng cửa lại, trầm ngâm nhìn tượng đá hầu nữ dựng bên cạnh, lát sau, ánh mắt lại dời sang khay ngọc trong tay nàng. Xem ra, huyền cơ nằm trong khay ngọc và hai viên xí ngầu kia. Tạ Liên nhủ thầm: "Gian phòng này đã bị khóa, nhưng không phải khóa thật mà khóa bằng một đạo pháp thuật. Muốn mở nó cần một chiếc chìa khóa, hoặc là khẩu lệnh qua cửa. Phải dùng xí ngầu ném ra hai viên sáu điểm trong khay ngọc, sau khi mở cửa mới nhìn thấy đích đến thật sự." Nhưng mà, nếu muốn Tạ Liên ném ra hai viên sáu điểm ngay tại đây, phải nói là chuyện không thể nào xảy ra trên đời. Tạ Liên chỉ đành thở dài nhìn gian phòng, lượn trước cửa chốc lát rồi vòng trở về. Đi một hồi, y thình lình dừng bước, nghĩ bụng: "Hồi nãy mình tới đây như nào thế???" Cực Lạc phường vốn đã rộng thênh thang, y rẽ tới ngoặt lui theo người đeo mặt nạ, xoay vòng vòng nửa ngày trời, xoay đến nỗi đầu óc cũng quay mòng mòng luôn. Tạ Liên đi lung tung một hồi cũng chẳng gặp được người nào, đang lúc y định ngồi xuống cân nhắc giây lát, trước mặt bỗng xuất hiện một người áo đỏ thân hình cao lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]