Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau
Sân bay. -Hai người đi sớm vậy à?- An Nhiên vừa nắm tay Quyên San vừa hỏi. -Ừ, anh ấy có một buổi trình diễn ở New York, bây giờ phải sang đó. -Vậy cậu ở lại cũng được mà.- An Nhiên nói. -Tớ cũng nói vậy nhưng anh ấy không chịu. -Anh không yên tâm về em.- Duy Khang nói. -Còn có ba mẹ mà. -Ba mẹ có thể quản được em sao? Quyên San bĩu môi không nói gì cả, chỉ cúi đầu lắc lắc cánh tay An Nhiên. -Tính trạng sức khỏe của cậu ấy đi lại như vậy được chứ? -Ừ, anh đã hỏi bác sĩ rồi, nhân dịp này đi lại hít thở không khí hay ngắm cảnh cũng tốt. -Anh lo làm việc, làm gì mà để ý đến em.- Quyên San nói nhỏ. -Anh sẽ không bỏ rơi em đâu.- Duy Khang kéo Quyên San vào lòng, sủng nịnh nói. -Ai bỏ rơi ai, em bỏ rơi anh thì có.- Quyên San không chịu thua. -Được, là em bỏ rơi anh.- Duy Khang gật đầu. _Hai người đi vội thế này, thật sự làm em buồn lắm đấy. -Nếu có dịp thì sang đó chơi, tiện thể tham gia buổi trình diễn sản phẩm của anh luôn.- Duy Khang đưa ra lời mời. -Khi nào thì buổi trình diễn diễn ra? -Khoảng hơn 2 tháng nữa. -Để em xem lúc đó như thế nào, nhưng mà anh cũng nên chuẩn bị đi, em thật rất muốn được đến đó một lần. -Muốn thì hãy đi, đừng chần chừ, e ngại, đến khi không còn cơ hội sẽ cảm thấy hối tiếc.- Duy Khang nói. -Vâng ạ.- Cô mỉm cười.- Cậu nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, còn chăm sóc cả đứa nhỏ nữa đấy. -Tớ biết rồi, cậu không cần lo. -Vậy thì tốt, đợi con nuôi của tớ ra đời, tớ sẽ có quà mừng thật lớn -Cậu nhớ đấy nhé, đến hôm đó tớ sẽ chờ xem quà mừng của cậu. -Chưa gì mà đã tính toán với tớ như vậy rồi.- Cô lắc đầu. -Thời buổi bây giờ, lo xa một chút không bao giờ là thiệt cả. -Được rồi, cậu yên tâm, tớ không quỵt nợ với con nuôi tớ đâu. Tiếng thông báo trong sảnh lớn vang lên. -Đến giờ rồi, hai người vào đi.- An Nhiên chào tạm biệt hai người. -Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp lại ở New York.- Quyên San ôm cô một lần nữa. -Đi đường cẩn thận, bên đó thời tiết ấm áp nhưng cũng đừng ăn mặc quá phong phanh. -Em đừng lo, cô ấy đã có anh chăm sóc rồi.- Duy Khang mỉm cười. -Vâng ạ, hai người đi mạnh khỏe. An Nhiên đứng trong sảnh, nhìn theo bóng lưng hai người dần đi khuất sau tấm cửa kính lớn. Vài phút sau, tiếng động cơ máy bay ồn ào vang lên phía trên đỉnh đầu, chiếc máy bay lao vút lên trên bầu trời, đưa hàng triệu con người đi đến New York, trong đó có hai người bạn thân của cô. An Nhiên khẽ thở dài, bước ra ngoài sân bay. Bên ngoài này, dòng người, xe cộ đi lại tấp nập, tiếng ồn ào văng vẳng bên tai, thế nhưng bỗng nhiên An Nhiên cảm thấy mình thật cô đơn và lạc lõng. Cả thế giới này dường như đang quay theo quỹ đạo của riêng nó, chỉ có mình cô biệt lập, cô đơn giữa dòng đời tấp nập này. Cảm giác phải chia tay thật sự rất khó chịu. An Nhiên thở dài, bắt một chiếc taxi. -Cô đi đâu? -Làm ơn đưa tôi đến…- Cô đọc địa chỉ công ty. Nhìn cảnh vật qua ô cửa kính, cô có chút cảm thán thời gian trôi qua thật quá nhanh, mới hôm nào cả ba còn đi học, cùng nhau đi chơi, cùng nhau học bài. Vậy mà trong nháy mắt, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, không thể nào quay trở lại khoảng thời gian vô tư, hồn nhiên ấy nữa rồi. Chiếc taxi dừng ngay trước cửa công ty, An Nhiên trả tiền xe xong, thì bước vào trong, lúc vào thang máy thì gặp Nhã Lam vừa nghỉ trưa xong. -Chào Nhã Lam.- Cô mỉm cười. -Chào An Nhiên.- Nhã Lam đáp. -Cô vừa nghỉ trưa xong à?- An Nhiên vừa nói vừa nhìn đồng hồ. -Ừ,nghe nói cô nghỉ buổi sáng nay? -Ừ, đi tiễn hai người bạn. -Vậy à.- Nhã lam gật đầu. Thời gian làm việc ở đây, An Nhiên vô cùng quý mến Nhã Lam, mặc dù bề ngoài trông Nhã Lam rất lạnh lùng và xa cách nhưng thực ra là một người tốt bụng, cô ấy chỉ như vậy đối với những người không quen. Nếu đã trở nên thân thiết, thì cô ấy sẽ thể hiện sự nhiệt tình của mình. -Cô đi từ sân bay về như vậy đã ăn trưa chưa?- Nhã Lam hỏi. -Đã ăn một ít bánh sandwich rồi.- An Nhiên mỉm cười. -Chỉ ăn như vậy thôi có đủ không? -Không sao, tôi chỉ ngồi một chỗ, cũng không vận động gì nhiều, ăn nhiều sẽ mập đấy. -Cô trông gầy thế này, mập lên một chút không sao đâu. -Không được, tôi mà mập lên thì rất khó mà giảm cân. -Haizz, cô nói xem, tại sao phụ nữ chúng ta lại phải quan tâm lo lắng đến cân nặng như vậy cơ chứ, thật là mệt mỏi. -Cô mà cũng quan tâm đến chuyện đó ư? -Tại sao lại không? Nhưng mà vẫn phải ăn cho đầy đủ, tôi bị đau dạ dày, không thể qua loa được, lúc trước khi còn đi học đại học, mỗi lần bị đau lại khiến mẹ tôi lo lắng, phải tự chăm sóc cho bản thân để mẹ có thể yên tâm. -Đúng vậy, ba mẹ luôn lo lắng, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể khiến cho họ yên lòng. Cửa thang máy mở ra, An Nhiên bước ra. -Tôi đi trước đây. -Ừ, cô làm việc tốt nhé.- Nhã Lam mỉm cười. -Ừ, cô cũng thế.- An Nhiên gật đầu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau