Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau
Đặt chân lại vào căn biệt thự này, bao nhiêu cảm xúc lúc trước lần lượt ùa về trong tâm trí của An Nhiên. Lúc trước, noi này đã từng là mái nhà của cô. Cũng tại nơi này, cô và cậu đã có những kỉ niệm vui vẻ cùng ấm áp. Nhưng khi cô biết mọi chuyện, việc cô ở đây lại trở nên thật nực cười. Nó vẫn mãi nhắc nhở cô, cô chỉ là một người thế thân, không phải là người mà cậu cần. Ngày rời đi, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày quay trở lại, cũng không ngờ được rằng trở lại trong hoàn cảnh này. Cô nhìn Thanh Khanh vào trước, bước chân lại có chút chần chừ. -Sao vậy?- Thanh Khanh ngoảnh đầu lại nhìn cô. An Nhiên không trả lời, vẫn đứng đó nhìn cậu, trước kia, chưa bao giờ cậu quay đầu lại nhìn cô như vậy, lúc nào cũng là cô chờ cậu ở phía sau, chăm sóc, lo lắng cho cậu. Mọi chuyện cứ ngỡ như một giấc mơ. -An Nhiên?- Thanh Khanh gọi một lần nữa. -A.- An Nhiên giật mình.- Có chuyện gì? -Em làm sao vậy? -Tôi không sao.- Cô lắc đầu. -Vậy vào trong đi, anh sẽ nấu cho em ăn.- Thanh Khanh mỉm cười. -Được.- Cô miễn cưỡng gật đầu. đã đến đây rồi, không thể quay lại. Thanh Khanh lấy chìa khóa mở cửa ra, xách đồ ăn đi thẳng vào trong phòng bếp. -Trong tủ lạnh có nước đấy,em muốn uống gì thì cứ lấy. Thanh Khanh tự nhiên nói, sau đó biến mất nơi cửa bếp. An Nhiên đưa mắt nhìn quanh, vì có thuê người dọn dẹp theo thời gian nên căn biệt thự trông rất sạch sẽ,cô cũng không chắc là thời gian qua Thanh Khanh ở đây hay ở chỗ khác, nhưng căn biệt thự này vẫn được dọn dẹp tốt lắm. Mọi đồ đạc vẫn như lúc cô rời đi, không có chút thay đổi nào. An Nhiên cảm thấy lạ, không phải Gia Gia và Thanh Khanh ở cùng nhau sao? Vậy đồ đạc sao lại như không có ai đụng vào, còn Gia Gia đâu? Thái độ của Thanh Khanh đối với cô cũng rất kì lạ, cô thật không thể nào hiểu được. An Nhiên liếc mắt nhìn lên bàn trà, ngạc nhiên nhìn chậu cây xương rồng. Cái cây này là cô chăm sóc từ khi cô ra viện, bây giờ nó đã lớn hơn, còn mọc thêm nhiều cây nhỏ, xem ra, nó đã được chăm sóc rất tốt. -Chậu xương rồng đó lúc trước đã ra hoa, tiếc là em không được nhìn thấy, thật sự rất đẹp.- Thanh Khanh bước ra, nhìn thấy cô đang nâng niu chậu xương rồng liền nói. -À.- Cô thờ ơ đáp. Thấy Thanh Khanh trở lại phòng bếp, cô cũng đi theo. An Nhiên tựa người vào tủ lạnh, nhìn cậu sơ chế thức ăn, có chút không tin. -Anh thật sự có thể nấu được? -Có thể. -Thật không thể tin được.- Cô cảm thán. -Anh đã từng hứa sẽ nấu một bữa ăn cho em, anh chưa bao giờ quên, luôn muốn thực hiện lời hứa đó, cuối cùng thì hôm nay cũng có thể làm được.- Cậu nói. An Nhiên lại rơi vào trầm mặc. Không ngò cậu vẫn còn nhớ những lời nói đó. Cô quay người bước ra ngoài, tâm tình có chút hỗn loạn. Thanh Khanh cảm nhận được An Nhiên rời đi, khẽ thở dài. Đúng vậy, là cậu đang cố ý, cậu cố ý muốn cô cảm động, muốn cô hiểu được những tình cảm cậu dành cho cô là chân thật. Cậu thu lại tâm tình, cẩn thận chế bến món ăn. Để có thể làm được như bây giờ, cậu đã không biết bao nhiêu lần bị thương. Không cẩn thận cắt vào tay, bị bỏng dầu, thức ăn nửa chín nửa sống, có khi bị cháy khét, nấu thành công thì lại nêm gia vị quá tồi. Thế nhưng những vết thương, những thất bại đó, cậu không ngại, e rằng, chúng chỉ là những điều nhỏ, không bằng những gì mà cô đã phải chịu đựng. Cậu muốn từ từ, có thể tiến gần đến cô, có thể chăm sóc, bảo vệ cô. Cậu tin, cậu nhất định sẽ làm được. An Nhiên ngồi xuống ghế, lặng nhìn xung quanh rồi ngẫm nghĩ. Cô đang dao động sao? Cô đang cảm động sao? Cô không biết nữa, nghĩ đến khoảng không gian trước kia của hai người, cô thực sự luyến tiếc. Nghĩ đến những gì mà cậu nói, những hành động mà cậu làm, cô có chút xót xa. Cô có thể vô dụng như vậy sao? Tại sao đối với những gì Minh Lâm làm cho cô, mặc dù có cảm động, nhưng đó chỉ đơn thuần là cảm mến, chẳng thể nào cho anh những gì anh muốn. Còn đối với Thanh Khanh chỉ cần một cử chỉ thể hiện sự quan tâm, cô điều sẽ day dứt, để ở trong tim. Cô có phải đã quá mù quáng rồi hay không? Đã đau một lần rồi, chẳng lẽ lại muốn đau lần nữa? Bữa ăn hôm đó, mặc dù thanh Khanh tỏ ra rất săn sóc, nhưng tâm tình An Nhiên vẫn không thể tốt được. Không khí bữa ăn vô cùng ngượng ngập.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau