Trương Thanh Nhãn ngay lần đầu gặp mặt đã có một ấn tượng vô cùng sâu sắc với người bạn cùng bàn của mình. Một cô gái người đầy miếng dán thương trợn mắt nhìn tôi, chân đạp mạnh lên ghế, những cử chỉ của cô khiến cậu vô cùng hoảng sợ.
-Này... Sao lúc nào cậu cũng dán băng dính thương thế?
-Đánh nhau.
-Đánh nhau với ai?
-Tao đánh nhiều người lắm, mày muốn hỏi tao đánh vào thời gian nào?
.....
Tưởng năm lớp 10 cuộc đời đen đủi của cậu sẽ trôi qua nhanh chóng và tốt đẹp nhưng không ngờ đầu năm lớp 11 vẫn lại có một người con gái dùng câu nói "Thằng kia nhích qua một bên"
....
-Gấu gấu gấu...
-Ừ, nó ngừng sủa bây giờ đó...
-Gẩu gấu gầu gầu!
-Con chó! Mày im đi cho tao!!!
-G U G U G U!
-G U G U G U G U G U G U G U! –Con mắm Gia Bảo lồng dậy gào lên. Nó nhìn sang thấy gương mặt kinh hãi của tôi bèn nói thêm -Mày bị ngu à, nó không hiểu tiếng người đâu, nên ta phải sủa lại nó cho nó sợ.
Hai người cứ thế cứ thế đến ngày đầu tiên năm 12, vẫn chỗ ngồi đó, mỗi khi thấy cô ấy, cậu đều nhích mông qua như một thói quen. Cho đến khi bông phượng cuối cùng của đời học sinh rơi xuống nền đất, cậu mới biết rằng mình thích cô ấy, đã thích từ lâu rồi.